Sáng sớm. Bầu không khí Nguyên Kỳ nhộn nhịp trước giờ học. Nắng nhạt xuyên qua ô cửa, chiếu xuống những viên gạch lát hoa văn đơn giản trên sàn hành lang. Minh Hân cùng nhóm bạn vừa đi vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ. Nhân và Bình oảnh chọe, đánh nhau, cười đùa, la hét chi chóe. Thư tranh thủ vừa đi vừa đọc cuốn tiểu thuyết dày cộp. Minh Hân đi bên cạnh chỉ chỏ, nói này nói nọ, chủ yếu muốn Thư đừng đọc nữa, quan tâm tới người đang đứng bên cạnh một chút nhưng cô quyết tâm làm ngơ. Lát sau, Thư không còn đủ kiên nhẫn, quay sang nói:
- Tớ bực thật rồi đấy!
Minh Hân cười cười, cô chính là đang mong đợi điều này, cô nhướn mày thách thức:
- Bực thì đánh nhau đi! Tớ sẵn sàng nghênh chiến rồi. - Nói rồi cô hùng hổ xắn tay áo.
- Ra mà khiêu chiến với hai con quỷ kia kìa. - Thư nhẹ nhàng.
- Cậu muốn tớ no đòn đúng không? Một mình tớ ra đó thì đâu còn mạng mà về với cậu nữa. - Cô cười tinh nghịch.
- Cậu ra đó thì không còn mạng? Được, cho cậu biết, đứng đây cậu mới khó sống. - Thư cầm cuốn sách đập vào vai Minh Hân một cái, Minh Hân kêu á một tiếng rồi cuống cuồng bỏ chạy, miệng la lớn:
- Huynh đệ ơi, bà Thư hôm nay biết uýnh nhau rồi, chạy nhanh đi để bảo toàn mạng sống.
Nhân và Bình nghe vậy bật cười ha hả, hai người làm vẻ sợ hãi chạy tức tốc. Bất ngờ, Nhân va phải một người đang đi tới. Cú va có lẽ là khá mạnh nhưng người đó đã nhanh tay đẩy Nhân ra. Do lực quá mạnh, Nhân ngã nhào ra đất, đầu gối của cô đau điếng. Minh Hân nhận ra khuôn mặt Ngọc Hà, nụ cười trên môi tắt ngấm.
- Mắt mù sao mà chạy loạn như chó điên thế hả? - Tiếng Ngọc Hà xa xả.
Minh Hân vội vàng chạy lại đỡ Nhân đứng dậy.
- Xin lỗi em. - Cô lên tiếng xin lỗi. Trước Ngọc Hà, cô không muốn có rắc rối.
- Xin lỗi cái gì mà xin lỗi. Bộ phận vệ sinh của trường mình làm ăn thế nào mà rác rưởi lại đầy đường thế này không biết. - Ngọc Hà tỏ ý khinh miệt.
Bình nghe vậy thì vô cùng tức giận, quát:
- Này nhỏ kia, tại sao lại ăn nói như thế hả? Đừng có khinh người quá đáng! Là lỗi của ai không biết.
Ngọc Hà chỉ nhếch môi cười nhẹ.
Minh Hân thấy thái độ khinh khi của Ngọc Hà thì nỗi giận trong lòng đã lên cao. Lại thấy Nhân bên cạnh không còn đứng vững vì vết thương đang rỉ máu dưới chân thì không thể kìm được, cô nhìn Ngọc Hà. Tự dặn mình phải nhẫn nhịn, cô nói:
- Là do bọn chị đi mà không chú ý, suýt nữa va phải em. Nhưng thực tế em chẳng sao hết. Dù vậy, chị cũng đã xin lỗi tử tế. Ngược lại là em, tại sao em mạnh tay như vậy làm cô ấy bị thương như thế này? Đã vậy còn dùng thái độ đó mà cư xử, em học ở đâu ra cái thói khinh người hách dịch thế hả?
- Đừng có mà lớn tiếng dạy đời tôi, chị không đủ tư cách. Hư. - Nói rồi cô ta gạt người Minh Hân sang một bên rồi đi thẳng.
Một người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh cũng lập tức đi theo Ngọc Hà, khi qua chỗ đám người Minh Hân, cô ta dừng bước nói nhỏ:
- Ngọc Hà nói các người là rác rưởi, rác rưởi mà cũng dám gây chuyện với cô ấy sao. Nên biết tự lượng sức mình một chút. Rác rưởi.
Cô ta cũng nở nụ cười khinh bỉ rồi bước đi.
- Bà kia, đứng lại đó cho tôi!
Người đàn bà kia nghe vậy có chút hoảng sợ, cô ta dừng bước.
Minh Hân giao Nhân cho Bình, bước tới chỗ cô ta nói nhỏ:
- Những câu vừa rồi, bà có giỏi nói lại cho tôi nghe. - Giọng nói này khiến cô ta giật mình.
Cô ta chưa kịp phản ứng, Minh Hân nói tiếp:
- Bà đang nghĩ mình là ai hả? Là bạn, người quen hay có quan hệ gì đó với Ngọc Hà là có thể bắt chước cô ấy lăng mạ chúng tôi sao. - Cô trừng mắt. - Nghe rõ đây, Ngọc Hà mắng tôi là rác rưởi, tôi có thể không nói tới, nhưng nếu một lần nữa tôi nghe bà dùng hai chữ này để chỉ chúng tôi thì đừng có trách tôi đấy! Tôi nhất định khiến bà phải hối hận. Tôi nói được sẽ làm được.
Mặt cô đanh lại. Người đàn bà kia bỏ đi trong run sợ. Ngọc Hà phía xa nghe vậy cũng thoáng giật mình. Minh Hân cùng nhóm bạn đưa Nhân tới phòng y tế của trường để xử ký vết thương.
- Hà, con bé đó là ai thế, sao nó lại dám… Chị sẽ không tha cho nó đâu! - Người đàn bà lúc nãy cau có.
Ngọc Hà khẽ nhếch miệng:
- Chị tốt nhất đừng làm gì dại dột. Cứ để em, em sẽ xử cô ta theo cách của mình.
- Nhưng chị muốn xem, nó có thể làm được những gì?
- Cô ta làm được nhiều hơn chị nghĩ đấy!
- Nhưng mà… - Người đàn bà đó vẫn không khuất phục.
- Thôi bỏ đi. Mà này, chị hơn cô ta chỉ có 6 tuổi mà lại bị cô ta một câu bà này, hai câu bà kia mà chị không có cảm giác gì sao? - Miệng Ngọc Hà càng nhếch lớn.
- Em…
Ngọc Hà khoác vai cô ta, cười cười nói:
- Thôi em đùa thôi, trưa nay em mời được chưa? Thế còn công cuộc cưa cẩm cậu em thế nào rồi?
- Chẳng thế nào cả. - Cô ta vẫn còn đang bực. - Cái cây đó không phải tầm thường.
Ngọc Hà cười lớn:
- Hahaha… Muốn em gọi một tiếng “mợ Vân” thì phải cố gắng lên. Tối nay tới đó dự tiệc phải không? Nhớ chớp cơ hội đấy!
Vân xì một tiếng rồi hai người biến mất khỏi dãy hành lang.
Tối.
Biệt thự nhà Huy Khang.
Hôm nay không khí náo nhiệt hơn mọi ngày. Ánh đèn rực rỡ cả một khoảng vườn rộng. Có tiếng nhạc du dương, trầm bổng. Một bữa tiệc đứng với rượu và đồ ăn nhẹ. Huy Khang vẫn diện bộ đồ trắng lịch thiệp, Nguyên Hạo mặc một chiếc sơ mi trắng, quần đen đơn giản. Hai người trông lịch sự mà vẫn mang phong thái quyền quý. Họ tiếp khách. Chủ yếu là bạn bè lâu ngày không gặp hoặc được dịp tụ tập hàn huyên.
Một cô gái duyên dáng yêu kiều trong bộ váy dạ tiệc thướt tha, tay nâng một ly rượu tiến lại gần Huy Khang, rượu vang trong cốc sóng sánh từng nhịp.
- Khang, hôm nay em làm khách nhà anh mà chẳng thấy anh quan tâm hỏi han gì tới là sao?
Huy Khang nâng cốc chạm nhẹ cốc cô:
- Mai Vân, chẳng lẽ bữa tiệc này cậu không hài lòng sao? Còn nữa, chúng ta là bạn học, không cần anh em như vậy đâu!
Mai Vân mỉm cười, cô nhấp một ngụm rượu rồi nói:
- Từ lúc đủ tuổi lấy chồng thì em đã thích xưng hô với anh như vậy rồi!
Khóe miệng cậu cong lên:
- Nếu vậy thì…- Cậu lại cụm ly với Vân. - …tùy em.
Nói rồi, cậu cũng nhấp một ngụm rồi hờ hững rời đi. Mai Vân hụt hẫng rồi cũng rời ra chỗ khác.
- Cậu không định cho ai biết mặt cô cháu gái của cậu sao hả Khang? - Một chàng trai dáng cao, bộ vest lịch thiệp sang trọng đứng cạnh Huy Khang hỏi. Xung quanh còn một vài người khác, thấy anh chàng kia hỏi Huy Khang như vậy thì cũng tỏ vẻ tò mò, hùa theo:
- Phải đó. Không ít người còn không biết sự tồn tại của cô ấy cơ.
- Đến cả họ tên, tuổi tác cũng không rõ là gì?
- Như vậy thì càng không biết mặt mũi ra sao.
- Chắc xinh đẹp lắm phải không Khang?
- Đừng bao bọc kỹ thế chứ!
- …
Khang vẫn bình thản, cậu hơi mỉm cười:
- Cháu gái tôi, dĩ nhiên mang họ Hoàng. Còn nữa, hôm nay là ngày họp lớp, không phải ngày tuyển rể của tôi. Nên nâng cốc vì ngày gặp mặt!
Cậu nói rồi chủ động nâng ly. Đám đông ai nấy đều cười rồi nâng cốc. Tiếng rô hò vang lớn.
- Không muốn làm bạn nữa mà muốn làm cháu của cậu ấy sao? - Mọi người quay lại, Nguyên Hạo tay nâng ly rượu đang tiến tới.
- Các cậu muốn thử không? Hội đồng xét tuyển chắc chắn sẽ có anh đấy!
- Gì chứ hả Hạo? “Anh” sao? - Là Thiên, cậu ta bước tới bá vai Nguyên Hạo.
Hạo nhướn mày tự tin:
- Chứ sao? Nhìn thấy mặt trời trước các cậu 24 tháng thôi là tôi thừa sức làm anh tất cả mọi người ở đây rồi!
Cả đám nghe vậy cười lớn, tiếng cụm ly lại lần nữa vang lên. Vui vẻ thôi, tất cả là bạn mà!
Minh Hân cũng vừa về nhà. Cô lặng lẽ đi thẳng vào nhà chính như thể không biết đến sự tồn tại của đám người kia. Một anh chàng có nước da trắng trẻo, vẻ mặt trẻ con, thân người tương đối nhỏ nhắn nhìn thấy cô thì lập tức chạy lại chỗ Huy Khang. Cậu ta nói nhỏ với cậu:
- Cậu Hai, tiểu yêu tinh nhà ta về rồi kìa!
Huy Khang nhìn đồng hồ trên tay:
- Sao lại về giờ này? - Câu hỏi không rõ là dành cho ai. Cậu đặt ly rượu xuống bàn toan đi vào nhà thì Nguyên Hạo đã xuất hiện ngay bên cạnh, anh cười nói:
- Cậu cứ ở đây, để cho anh!
Nói xong, anh lập tức chạy theo bóng Minh Hân vào nhà.
Anh chàng trắng trẻo lại nói:
- Cậu Hai, có khi nào Nguyên Hạo kia có ý với tiểu yêu tinh không?
Huy Khang liếc mắt nhìn cậu ta, cậu chưa bao giờ nghĩ tới tình huống đó xảy ra:
- Người có ý với nhóc đó là cậu mới đúng đấy!
- Không dám đâu. Ba chữ “tiểu yêu tinh” này tôi không gọi chơi đâu.
Huy Khang bật cười:
- Phúc, cậu biết vậy là tốt! Nhưng nếu cậu cưa được cháu tôi thì mới thực sự là có phúc đấy!
Phúc chau mày nhìn Huy Khang ra xa.
Tiếng nhạc vẫn xôn xao bay bổng. Những cô gái xinh đẹp ăn diện trang điểm tỉ mỉ, những chàng trai cũng chải chuốt không kém, trên người mang toàn hàng hiệu, chứng tỏ đẳng cấp của mình. Họ nhã nhặn thưởng thức đồ ăn nhẹ và rượu vang.
Hình ảnh cô gái nhỏ khoác ba lô vừa ngang qua chợt khiến Mai Vân nhớ về cô gái mình đã gặp ở Nguyên Kỳ. Cô ta có chút nghi hoặc, bất giác chạy lại mở túi xách lấy di động gọi cho Ngọc Hà:
- Ngọc Hà, con bé lúc sáng nay ở trường có quan hệ gì với Huy Khang sao? Hình như chị vừa thấy nó lướt qua? - Mai Vân hơi lo lắng.
Ngọc Hà nghe vậy cơn giận lại dâng lên, nhưng cô trấn tĩnh nói:
- Không có đâu. Chắc chị nhận nhầm rồi đấy. Có lẽ đó là cô giúp việc nào đó thôi. Cứ yên tâm mà dự tiệc đi, hiếm mới có dịp gần gũi cậu em thế mà!
Mai Vân ậm ừ rồi cúp máy, trong lòng đã yên tâm phần nào. Chính cô ta cũng không biết tại sao mình lại phải lo lắng vậy.
Minh Hân đứng bên cửa sổ, mắt có thể thu lại toàn bộ hình ảnh của bữa tiệc dưới sân. Nguyên Hạo đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
- Sao hôm nay về muộn vậy? - Hạo hỏi.
Cô quay đầu lại, thấy anh thì mỉm cười nhẹ.
- Muộn sao? Sớm hơn mọi hôm em tới Ẩn Đêm mà.
- Vậy là hôm nay em không tới đó à? Vậy em đi đâu?
- Em đi đâu thì anh phải biết chứ! Bạn em chẳng may bị thương ở chân, em đưa cô ấy về rồi về nhà luôn. - Cô từ tốn giải thích.
Nguyên Hạo bật cười lớn:
- Ái chà, nghĩa hiệp thế! Bản thân mình một chút võ nghệ tự vệ cũng không biết lại còn bày đặt đưa bạn về.
- Anh đang khinh thường em? - Nét mặt cô giận dỗi. - Chiêu vặn tay, em làm được rồi.
- Ồ vậy sao? Sau này em nên học nhiều hơn nữa, ít nhất có thể tự bảo vệ lấy mình.
- Chắc chắn là vậy. Sẽ có ngày anh bại dưới tay em.
- Vâng tôi biết rồi. Ngày ấy sẽ đến chứ gì?
Cô gật đầu. Có lẽ Nguyên Hạo chỉ nhẹ nhàng ân cần như vậy với một mình cô.
Minh Hân quay về cửa sổ. Cô bất chợt bắt gặp hình ảnh Mai Vân. Nỗi giận trong lòng lại có chút le lói. Nhưng lúc này, cô lại tò mò muốn biết vì sao cô ta lại có mặt ở đây?
- Anh Hạo, hôm nay là ngày gì vậy? - Mắt cô chăm chú nhìn xuống dưới.
- Lớp của Huy Khang hôm nay tổ chức họp mặt ở đây. Nói vậy chứ cũng coi như một buổi tụ tập tất cả bạn bè. Mà sao hôm nay lại quan tâm vấn đề này thế? - Hạo nói. Anh khá thắc mắc vì trước giờ cô chẳng bao giờ để ý chuyện này.
- Không. Em chỉ…quan tâm một người thôi! - Mắt cô vẫn dán lên người Mai Vân. Vì quay lưng lại nên Nguyên Hạo không thấy được điều này.
- Em thấy Thiên không? Cậu ấy cũng có tới? Chỉ có một số anh chàng không phải bạn học, còn lại đều học cùng Huy Khang.
- Em thấy rồi.
- Nhờ cậu ấy giúp sức, sức khỏe Huy Khang không còn gì đáng lo cả. Em yên tâm được chưa?
- Em biết rồi. Vậy thì tốt quá! - Cô vẫn đang nghĩ tới Mai Vân.
Rồi cô hỏi:
- Anh, cái chị mặc bộ váy xanh lơ kia là ai thế?
Nguyên Hạo lại gần, anh nhìn xuống dưới, tìm kiếm người mà cô hỏi:
- Đó là Mai Vân, con gái duy nhất tập đoàn Khải Hồng. Em biết cô ta sao?
- Không. Trông chị ấy khá xinh và nổi bật. Bộ váy cũng rất hợp. - Minh Hân bình thản trả lời, như thể đó thực sự là suy nghĩ trong lòng cô.
Nguyên Hạo nghe vậy cười khẩy:
- Em thực sự nghĩ vậy sao? Còn anh thì…không thích cô ta lắm! Khải Hồng cũng không phải quá lớn mạnh, Khánh Huy của chúng ta cũng không cần tới nó.
Nguyên Hạo nói vậy nghĩa là Mai Vân cũng là bạn học của Huy Khang, cũng là một tiểu thư có địa vị. Minh Hân nghĩ mình có nhiều thứ để tìm hiểu đây.
Hạo tiến lại gần hơn, động tác dịu dàng vỗ vai cô:
- Đồ ăn có lẽ dì Ba để trong tủ. Em ăn tối đi rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé! Anh xuống đó đây!
Cô gật đầu vâng lời.
Trở lại với bữa tiệc. Nguyên Hạo đến bên Huy Khang nói nhỏ:
- Không có gì. Nhóc đó bày đặt hộ tống bạn về. Không tới Ẩn Đêm.
Huy Khang mím môi lộ rõ ý cười. Đúng như những gì Nguyên Hạo nói, bản thân Minh Hân một chút võ nghệ phòng thân cũng không có vậy mà lại anh hùng đưa bạn về.
Mai Vân đang cùng vài cô bạn trò chuyện. Ai nấy đều chỉ khẽ cười dịu dàng, tránh làm mất nét duyên dáng. Nguyên Hạo tay cầm ly rượu đi lại, vẻ mặt hờ hững. Mai Vân thấy vậy liền gọi:
- Anh Nguyên Hạo!
Nguyên Hạo quay lại, mỉm cười lịch sự, anh lại gần nhóm người Mai Vân:
- Chào các vị tiểu thư, hy vọng bữa tiệc nhỏ này có thể làm mọi người hài lòng.
- Chúng tôi nào dám. Thật vinh hạnh khi chúng tôi có cơ hội làm khách nhà Huy Khang, đâu dám đòi hỏi nhiều. - Mai Vân khách sáo.
Một cô gái khác váy dạ tiệc thướt tha và cũng rất sành điệu, khí chất ngông cuồng nâng cốc chạm vào cốc Nguyên Hạo:
- Thì ra anh chính là Trần Nguyên Hạo trong lời đồn. Đúng như những gì tôi được nghe Mai Vân kể. - Cô ta nhìn Nguyên Hạo đánh giá.
- Thì ra tôi được tiểu thư Mai Vân của tập đoàn Khải Hồng quan tâm vậy sao? Tôi rất lấy làm hãnh diện.
Mai Vân nghe vậy liền nói:
- Tất nhiên tôi quan tâm rồi. Nếu sau này Khải Hồng và Khánh Huy liên hôn, hợp tác tốt vậy thì chúng ta xem như người một nhà còn gì?
Trong lòng Nguyên Hạo cười khinh bỉ:
- Chuyện lớn của Khánh Huy không tới lượt tôi bàn bạc đâu! Nhưng theo tôi thấy thì Khánh Huy không cần tới Khải Hồng vẫn hoàn toàn có thể đứng vững.
Mai Vân nghe vậy thoáng tức giận nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
- Tôi nghĩ chúng ta nên giữ hòa khí để tránh sau này chạm mặt nhiều lại khó cư xử. Việc hai gia đình liên hôn có lẽ cũng chỉ là sớm muộn.
Nguyên Hạo không nhịn được nhếch miệng cười:
- Nếu cô đã nghĩ như vậy thì tôi cũng chỉ có thể ở đây chờ ngày Huy Khang đón cô về làm bà chủ thôi. Hy vọng sẽ có ngày đó. - Nói rồi anh chạm cốc với Mai Vân rồi bỏ đi. Được vài bước, anh quay lại mỉm cười nói khẽ:
- Tôi cũng chỉ là một người bình thường làm việc cho Khánh Huy thôi, không phải người nhà họ Hoàng. Vậy thì có lẽ không có cơ hội trở thành người một nhà với cô rồi Mai Vân.
Anh khẽ nhếch miệng rồi đi hẳn.
Mai Vân lúc này sắc mặt đã tối sầm lại. Rõ ràng là hắn ta đang cố ý châm trọc, khinh mạt mình mà lại không thể làm được gì. Thật đáng giận. Nhớ tới những lời dặn dò của Ngọc Hà, Mai Vân kìm nén cơn giận dữ.
“Trần Nguyên Hạo là người được ông ngoại em đưa về từ khi còn nhỏ. Anh ta rất được ông em coi trọng. Đó là một người cao sâu khó lường. Anh ta nhận được sự tín nhiệm của hầu hết mọi người trên dưới Khánh Huy, đặc biệt thân thiết với cậu Huy Khang, không thua kém gì một thành viên chính thức của gia đình. Đa số các công việc của tập đoàn đều do anh ta ra mặt. Chị làm việc gì thì cũng phải nhớ, tuyệt đối đừng xem thường anh ta.”
Tiệc rượu kết thúc vào lúc đã khuya, trả lại bóng tối tĩnh mịch cho tòa biệt thự.
- Tớ bực thật rồi đấy!
Minh Hân cười cười, cô chính là đang mong đợi điều này, cô nhướn mày thách thức:
- Bực thì đánh nhau đi! Tớ sẵn sàng nghênh chiến rồi. - Nói rồi cô hùng hổ xắn tay áo.
- Ra mà khiêu chiến với hai con quỷ kia kìa. - Thư nhẹ nhàng.
- Cậu muốn tớ no đòn đúng không? Một mình tớ ra đó thì đâu còn mạng mà về với cậu nữa. - Cô cười tinh nghịch.
- Cậu ra đó thì không còn mạng? Được, cho cậu biết, đứng đây cậu mới khó sống. - Thư cầm cuốn sách đập vào vai Minh Hân một cái, Minh Hân kêu á một tiếng rồi cuống cuồng bỏ chạy, miệng la lớn:
- Huynh đệ ơi, bà Thư hôm nay biết uýnh nhau rồi, chạy nhanh đi để bảo toàn mạng sống.
Nhân và Bình nghe vậy bật cười ha hả, hai người làm vẻ sợ hãi chạy tức tốc. Bất ngờ, Nhân va phải một người đang đi tới. Cú va có lẽ là khá mạnh nhưng người đó đã nhanh tay đẩy Nhân ra. Do lực quá mạnh, Nhân ngã nhào ra đất, đầu gối của cô đau điếng. Minh Hân nhận ra khuôn mặt Ngọc Hà, nụ cười trên môi tắt ngấm.
- Mắt mù sao mà chạy loạn như chó điên thế hả? - Tiếng Ngọc Hà xa xả.
Minh Hân vội vàng chạy lại đỡ Nhân đứng dậy.
- Xin lỗi em. - Cô lên tiếng xin lỗi. Trước Ngọc Hà, cô không muốn có rắc rối.
- Xin lỗi cái gì mà xin lỗi. Bộ phận vệ sinh của trường mình làm ăn thế nào mà rác rưởi lại đầy đường thế này không biết. - Ngọc Hà tỏ ý khinh miệt.
Bình nghe vậy thì vô cùng tức giận, quát:
- Này nhỏ kia, tại sao lại ăn nói như thế hả? Đừng có khinh người quá đáng! Là lỗi của ai không biết.
Ngọc Hà chỉ nhếch môi cười nhẹ.
Minh Hân thấy thái độ khinh khi của Ngọc Hà thì nỗi giận trong lòng đã lên cao. Lại thấy Nhân bên cạnh không còn đứng vững vì vết thương đang rỉ máu dưới chân thì không thể kìm được, cô nhìn Ngọc Hà. Tự dặn mình phải nhẫn nhịn, cô nói:
- Là do bọn chị đi mà không chú ý, suýt nữa va phải em. Nhưng thực tế em chẳng sao hết. Dù vậy, chị cũng đã xin lỗi tử tế. Ngược lại là em, tại sao em mạnh tay như vậy làm cô ấy bị thương như thế này? Đã vậy còn dùng thái độ đó mà cư xử, em học ở đâu ra cái thói khinh người hách dịch thế hả?
- Đừng có mà lớn tiếng dạy đời tôi, chị không đủ tư cách. Hư. - Nói rồi cô ta gạt người Minh Hân sang một bên rồi đi thẳng.
Một người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh cũng lập tức đi theo Ngọc Hà, khi qua chỗ đám người Minh Hân, cô ta dừng bước nói nhỏ:
- Ngọc Hà nói các người là rác rưởi, rác rưởi mà cũng dám gây chuyện với cô ấy sao. Nên biết tự lượng sức mình một chút. Rác rưởi.
Cô ta cũng nở nụ cười khinh bỉ rồi bước đi.
- Bà kia, đứng lại đó cho tôi!
Người đàn bà kia nghe vậy có chút hoảng sợ, cô ta dừng bước.
Minh Hân giao Nhân cho Bình, bước tới chỗ cô ta nói nhỏ:
- Những câu vừa rồi, bà có giỏi nói lại cho tôi nghe. - Giọng nói này khiến cô ta giật mình.
Cô ta chưa kịp phản ứng, Minh Hân nói tiếp:
- Bà đang nghĩ mình là ai hả? Là bạn, người quen hay có quan hệ gì đó với Ngọc Hà là có thể bắt chước cô ấy lăng mạ chúng tôi sao. - Cô trừng mắt. - Nghe rõ đây, Ngọc Hà mắng tôi là rác rưởi, tôi có thể không nói tới, nhưng nếu một lần nữa tôi nghe bà dùng hai chữ này để chỉ chúng tôi thì đừng có trách tôi đấy! Tôi nhất định khiến bà phải hối hận. Tôi nói được sẽ làm được.
Mặt cô đanh lại. Người đàn bà kia bỏ đi trong run sợ. Ngọc Hà phía xa nghe vậy cũng thoáng giật mình. Minh Hân cùng nhóm bạn đưa Nhân tới phòng y tế của trường để xử ký vết thương.
- Hà, con bé đó là ai thế, sao nó lại dám… Chị sẽ không tha cho nó đâu! - Người đàn bà lúc nãy cau có.
Ngọc Hà khẽ nhếch miệng:
- Chị tốt nhất đừng làm gì dại dột. Cứ để em, em sẽ xử cô ta theo cách của mình.
- Nhưng chị muốn xem, nó có thể làm được những gì?
- Cô ta làm được nhiều hơn chị nghĩ đấy!
- Nhưng mà… - Người đàn bà đó vẫn không khuất phục.
- Thôi bỏ đi. Mà này, chị hơn cô ta chỉ có 6 tuổi mà lại bị cô ta một câu bà này, hai câu bà kia mà chị không có cảm giác gì sao? - Miệng Ngọc Hà càng nhếch lớn.
- Em…
Ngọc Hà khoác vai cô ta, cười cười nói:
- Thôi em đùa thôi, trưa nay em mời được chưa? Thế còn công cuộc cưa cẩm cậu em thế nào rồi?
- Chẳng thế nào cả. - Cô ta vẫn còn đang bực. - Cái cây đó không phải tầm thường.
Ngọc Hà cười lớn:
- Hahaha… Muốn em gọi một tiếng “mợ Vân” thì phải cố gắng lên. Tối nay tới đó dự tiệc phải không? Nhớ chớp cơ hội đấy!
Vân xì một tiếng rồi hai người biến mất khỏi dãy hành lang.
Tối.
Biệt thự nhà Huy Khang.
Hôm nay không khí náo nhiệt hơn mọi ngày. Ánh đèn rực rỡ cả một khoảng vườn rộng. Có tiếng nhạc du dương, trầm bổng. Một bữa tiệc đứng với rượu và đồ ăn nhẹ. Huy Khang vẫn diện bộ đồ trắng lịch thiệp, Nguyên Hạo mặc một chiếc sơ mi trắng, quần đen đơn giản. Hai người trông lịch sự mà vẫn mang phong thái quyền quý. Họ tiếp khách. Chủ yếu là bạn bè lâu ngày không gặp hoặc được dịp tụ tập hàn huyên.
Một cô gái duyên dáng yêu kiều trong bộ váy dạ tiệc thướt tha, tay nâng một ly rượu tiến lại gần Huy Khang, rượu vang trong cốc sóng sánh từng nhịp.
- Khang, hôm nay em làm khách nhà anh mà chẳng thấy anh quan tâm hỏi han gì tới là sao?
Huy Khang nâng cốc chạm nhẹ cốc cô:
- Mai Vân, chẳng lẽ bữa tiệc này cậu không hài lòng sao? Còn nữa, chúng ta là bạn học, không cần anh em như vậy đâu!
Mai Vân mỉm cười, cô nhấp một ngụm rượu rồi nói:
- Từ lúc đủ tuổi lấy chồng thì em đã thích xưng hô với anh như vậy rồi!
Khóe miệng cậu cong lên:
- Nếu vậy thì…- Cậu lại cụm ly với Vân. - …tùy em.
Nói rồi, cậu cũng nhấp một ngụm rồi hờ hững rời đi. Mai Vân hụt hẫng rồi cũng rời ra chỗ khác.
- Cậu không định cho ai biết mặt cô cháu gái của cậu sao hả Khang? - Một chàng trai dáng cao, bộ vest lịch thiệp sang trọng đứng cạnh Huy Khang hỏi. Xung quanh còn một vài người khác, thấy anh chàng kia hỏi Huy Khang như vậy thì cũng tỏ vẻ tò mò, hùa theo:
- Phải đó. Không ít người còn không biết sự tồn tại của cô ấy cơ.
- Đến cả họ tên, tuổi tác cũng không rõ là gì?
- Như vậy thì càng không biết mặt mũi ra sao.
- Chắc xinh đẹp lắm phải không Khang?
- Đừng bao bọc kỹ thế chứ!
- …
Khang vẫn bình thản, cậu hơi mỉm cười:
- Cháu gái tôi, dĩ nhiên mang họ Hoàng. Còn nữa, hôm nay là ngày họp lớp, không phải ngày tuyển rể của tôi. Nên nâng cốc vì ngày gặp mặt!
Cậu nói rồi chủ động nâng ly. Đám đông ai nấy đều cười rồi nâng cốc. Tiếng rô hò vang lớn.
- Không muốn làm bạn nữa mà muốn làm cháu của cậu ấy sao? - Mọi người quay lại, Nguyên Hạo tay nâng ly rượu đang tiến tới.
- Các cậu muốn thử không? Hội đồng xét tuyển chắc chắn sẽ có anh đấy!
- Gì chứ hả Hạo? “Anh” sao? - Là Thiên, cậu ta bước tới bá vai Nguyên Hạo.
Hạo nhướn mày tự tin:
- Chứ sao? Nhìn thấy mặt trời trước các cậu 24 tháng thôi là tôi thừa sức làm anh tất cả mọi người ở đây rồi!
Cả đám nghe vậy cười lớn, tiếng cụm ly lại lần nữa vang lên. Vui vẻ thôi, tất cả là bạn mà!
Minh Hân cũng vừa về nhà. Cô lặng lẽ đi thẳng vào nhà chính như thể không biết đến sự tồn tại của đám người kia. Một anh chàng có nước da trắng trẻo, vẻ mặt trẻ con, thân người tương đối nhỏ nhắn nhìn thấy cô thì lập tức chạy lại chỗ Huy Khang. Cậu ta nói nhỏ với cậu:
- Cậu Hai, tiểu yêu tinh nhà ta về rồi kìa!
Huy Khang nhìn đồng hồ trên tay:
- Sao lại về giờ này? - Câu hỏi không rõ là dành cho ai. Cậu đặt ly rượu xuống bàn toan đi vào nhà thì Nguyên Hạo đã xuất hiện ngay bên cạnh, anh cười nói:
- Cậu cứ ở đây, để cho anh!
Nói xong, anh lập tức chạy theo bóng Minh Hân vào nhà.
Anh chàng trắng trẻo lại nói:
- Cậu Hai, có khi nào Nguyên Hạo kia có ý với tiểu yêu tinh không?
Huy Khang liếc mắt nhìn cậu ta, cậu chưa bao giờ nghĩ tới tình huống đó xảy ra:
- Người có ý với nhóc đó là cậu mới đúng đấy!
- Không dám đâu. Ba chữ “tiểu yêu tinh” này tôi không gọi chơi đâu.
Huy Khang bật cười:
- Phúc, cậu biết vậy là tốt! Nhưng nếu cậu cưa được cháu tôi thì mới thực sự là có phúc đấy!
Phúc chau mày nhìn Huy Khang ra xa.
Tiếng nhạc vẫn xôn xao bay bổng. Những cô gái xinh đẹp ăn diện trang điểm tỉ mỉ, những chàng trai cũng chải chuốt không kém, trên người mang toàn hàng hiệu, chứng tỏ đẳng cấp của mình. Họ nhã nhặn thưởng thức đồ ăn nhẹ và rượu vang.
Hình ảnh cô gái nhỏ khoác ba lô vừa ngang qua chợt khiến Mai Vân nhớ về cô gái mình đã gặp ở Nguyên Kỳ. Cô ta có chút nghi hoặc, bất giác chạy lại mở túi xách lấy di động gọi cho Ngọc Hà:
- Ngọc Hà, con bé lúc sáng nay ở trường có quan hệ gì với Huy Khang sao? Hình như chị vừa thấy nó lướt qua? - Mai Vân hơi lo lắng.
Ngọc Hà nghe vậy cơn giận lại dâng lên, nhưng cô trấn tĩnh nói:
- Không có đâu. Chắc chị nhận nhầm rồi đấy. Có lẽ đó là cô giúp việc nào đó thôi. Cứ yên tâm mà dự tiệc đi, hiếm mới có dịp gần gũi cậu em thế mà!
Mai Vân ậm ừ rồi cúp máy, trong lòng đã yên tâm phần nào. Chính cô ta cũng không biết tại sao mình lại phải lo lắng vậy.
Minh Hân đứng bên cửa sổ, mắt có thể thu lại toàn bộ hình ảnh của bữa tiệc dưới sân. Nguyên Hạo đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
- Sao hôm nay về muộn vậy? - Hạo hỏi.
Cô quay đầu lại, thấy anh thì mỉm cười nhẹ.
- Muộn sao? Sớm hơn mọi hôm em tới Ẩn Đêm mà.
- Vậy là hôm nay em không tới đó à? Vậy em đi đâu?
- Em đi đâu thì anh phải biết chứ! Bạn em chẳng may bị thương ở chân, em đưa cô ấy về rồi về nhà luôn. - Cô từ tốn giải thích.
Nguyên Hạo bật cười lớn:
- Ái chà, nghĩa hiệp thế! Bản thân mình một chút võ nghệ tự vệ cũng không biết lại còn bày đặt đưa bạn về.
- Anh đang khinh thường em? - Nét mặt cô giận dỗi. - Chiêu vặn tay, em làm được rồi.
- Ồ vậy sao? Sau này em nên học nhiều hơn nữa, ít nhất có thể tự bảo vệ lấy mình.
- Chắc chắn là vậy. Sẽ có ngày anh bại dưới tay em.
- Vâng tôi biết rồi. Ngày ấy sẽ đến chứ gì?
Cô gật đầu. Có lẽ Nguyên Hạo chỉ nhẹ nhàng ân cần như vậy với một mình cô.
Minh Hân quay về cửa sổ. Cô bất chợt bắt gặp hình ảnh Mai Vân. Nỗi giận trong lòng lại có chút le lói. Nhưng lúc này, cô lại tò mò muốn biết vì sao cô ta lại có mặt ở đây?
- Anh Hạo, hôm nay là ngày gì vậy? - Mắt cô chăm chú nhìn xuống dưới.
- Lớp của Huy Khang hôm nay tổ chức họp mặt ở đây. Nói vậy chứ cũng coi như một buổi tụ tập tất cả bạn bè. Mà sao hôm nay lại quan tâm vấn đề này thế? - Hạo nói. Anh khá thắc mắc vì trước giờ cô chẳng bao giờ để ý chuyện này.
- Không. Em chỉ…quan tâm một người thôi! - Mắt cô vẫn dán lên người Mai Vân. Vì quay lưng lại nên Nguyên Hạo không thấy được điều này.
- Em thấy Thiên không? Cậu ấy cũng có tới? Chỉ có một số anh chàng không phải bạn học, còn lại đều học cùng Huy Khang.
- Em thấy rồi.
- Nhờ cậu ấy giúp sức, sức khỏe Huy Khang không còn gì đáng lo cả. Em yên tâm được chưa?
- Em biết rồi. Vậy thì tốt quá! - Cô vẫn đang nghĩ tới Mai Vân.
Rồi cô hỏi:
- Anh, cái chị mặc bộ váy xanh lơ kia là ai thế?
Nguyên Hạo lại gần, anh nhìn xuống dưới, tìm kiếm người mà cô hỏi:
- Đó là Mai Vân, con gái duy nhất tập đoàn Khải Hồng. Em biết cô ta sao?
- Không. Trông chị ấy khá xinh và nổi bật. Bộ váy cũng rất hợp. - Minh Hân bình thản trả lời, như thể đó thực sự là suy nghĩ trong lòng cô.
Nguyên Hạo nghe vậy cười khẩy:
- Em thực sự nghĩ vậy sao? Còn anh thì…không thích cô ta lắm! Khải Hồng cũng không phải quá lớn mạnh, Khánh Huy của chúng ta cũng không cần tới nó.
Nguyên Hạo nói vậy nghĩa là Mai Vân cũng là bạn học của Huy Khang, cũng là một tiểu thư có địa vị. Minh Hân nghĩ mình có nhiều thứ để tìm hiểu đây.
Hạo tiến lại gần hơn, động tác dịu dàng vỗ vai cô:
- Đồ ăn có lẽ dì Ba để trong tủ. Em ăn tối đi rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé! Anh xuống đó đây!
Cô gật đầu vâng lời.
Trở lại với bữa tiệc. Nguyên Hạo đến bên Huy Khang nói nhỏ:
- Không có gì. Nhóc đó bày đặt hộ tống bạn về. Không tới Ẩn Đêm.
Huy Khang mím môi lộ rõ ý cười. Đúng như những gì Nguyên Hạo nói, bản thân Minh Hân một chút võ nghệ phòng thân cũng không có vậy mà lại anh hùng đưa bạn về.
Mai Vân đang cùng vài cô bạn trò chuyện. Ai nấy đều chỉ khẽ cười dịu dàng, tránh làm mất nét duyên dáng. Nguyên Hạo tay cầm ly rượu đi lại, vẻ mặt hờ hững. Mai Vân thấy vậy liền gọi:
- Anh Nguyên Hạo!
Nguyên Hạo quay lại, mỉm cười lịch sự, anh lại gần nhóm người Mai Vân:
- Chào các vị tiểu thư, hy vọng bữa tiệc nhỏ này có thể làm mọi người hài lòng.
- Chúng tôi nào dám. Thật vinh hạnh khi chúng tôi có cơ hội làm khách nhà Huy Khang, đâu dám đòi hỏi nhiều. - Mai Vân khách sáo.
Một cô gái khác váy dạ tiệc thướt tha và cũng rất sành điệu, khí chất ngông cuồng nâng cốc chạm vào cốc Nguyên Hạo:
- Thì ra anh chính là Trần Nguyên Hạo trong lời đồn. Đúng như những gì tôi được nghe Mai Vân kể. - Cô ta nhìn Nguyên Hạo đánh giá.
- Thì ra tôi được tiểu thư Mai Vân của tập đoàn Khải Hồng quan tâm vậy sao? Tôi rất lấy làm hãnh diện.
Mai Vân nghe vậy liền nói:
- Tất nhiên tôi quan tâm rồi. Nếu sau này Khải Hồng và Khánh Huy liên hôn, hợp tác tốt vậy thì chúng ta xem như người một nhà còn gì?
Trong lòng Nguyên Hạo cười khinh bỉ:
- Chuyện lớn của Khánh Huy không tới lượt tôi bàn bạc đâu! Nhưng theo tôi thấy thì Khánh Huy không cần tới Khải Hồng vẫn hoàn toàn có thể đứng vững.
Mai Vân nghe vậy thoáng tức giận nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
- Tôi nghĩ chúng ta nên giữ hòa khí để tránh sau này chạm mặt nhiều lại khó cư xử. Việc hai gia đình liên hôn có lẽ cũng chỉ là sớm muộn.
Nguyên Hạo không nhịn được nhếch miệng cười:
- Nếu cô đã nghĩ như vậy thì tôi cũng chỉ có thể ở đây chờ ngày Huy Khang đón cô về làm bà chủ thôi. Hy vọng sẽ có ngày đó. - Nói rồi anh chạm cốc với Mai Vân rồi bỏ đi. Được vài bước, anh quay lại mỉm cười nói khẽ:
- Tôi cũng chỉ là một người bình thường làm việc cho Khánh Huy thôi, không phải người nhà họ Hoàng. Vậy thì có lẽ không có cơ hội trở thành người một nhà với cô rồi Mai Vân.
Anh khẽ nhếch miệng rồi đi hẳn.
Mai Vân lúc này sắc mặt đã tối sầm lại. Rõ ràng là hắn ta đang cố ý châm trọc, khinh mạt mình mà lại không thể làm được gì. Thật đáng giận. Nhớ tới những lời dặn dò của Ngọc Hà, Mai Vân kìm nén cơn giận dữ.
“Trần Nguyên Hạo là người được ông ngoại em đưa về từ khi còn nhỏ. Anh ta rất được ông em coi trọng. Đó là một người cao sâu khó lường. Anh ta nhận được sự tín nhiệm của hầu hết mọi người trên dưới Khánh Huy, đặc biệt thân thiết với cậu Huy Khang, không thua kém gì một thành viên chính thức của gia đình. Đa số các công việc của tập đoàn đều do anh ta ra mặt. Chị làm việc gì thì cũng phải nhớ, tuyệt đối đừng xem thường anh ta.”
Tiệc rượu kết thúc vào lúc đã khuya, trả lại bóng tối tĩnh mịch cho tòa biệt thự.