Trở về nhà, Minh Hân quên luôn việc mình chưa ăn bữa tối, cô muốn lặng lẽ lên phòng. Nhưng ngay lúc cô vừa lê chân tới bậc cầu thang thì đột nhiên đèn điện vụt sáng, Minh Hân theo phản xạ giơ tay che mắt vì chói đồng thời quay đầu nhìn. Nhật Thiên cũng vừa về tới nhà, thấy cô, anh nói:
- Cô mới về sao? Sao không bật đèn? Chi phí do Huy Khang trả hết mà, tiết kiệm làm gì?
Thấy cô không cười như những lần đùa khác của mình, Nhật Thiên lấy làm lạ bèn hỏi tiếp:
- Cô có chuyện gì sao?
Minh Hân lắc đầu:
- Không có gì. Một vài chuyện, nhưng đã qua rồi. - Tới lượt cô hỏi: - Còn anh, cứ luôn bận rộn với phòng khám thú y đó sao?
Nhật Thiên trề môi đáp:
- Ai nói vậy? Tôi tham gia xây dựng kế hoạch và tổ chức lễ kỷ niệm 40 năm của khách sạn đó. Tôi đã treo biển nghỉ khám trong vòng một tháng rồi.
Suy nghĩ một chút, Minh Hân tính rằng, vài ngày tới đã là ngày lễ trọng đại đó, Nhật Thiên sao phải nghỉ tới một tháng, cô liền hỏi:
- Một tháng sao?
Nhật Thiên lúc này mới nói:
- Như cô biết đấy, chú Kan nói muốn bay về đây. Nhưng lại gặp phải vài cuộc hội thảo hội đàm và liên tục là những ca phẫu thuật quan trọng cho nên không về ngay được như lời hứa. Vì thế, khi nào chú ấy về thì tôi sẽ qua đó, thời gian qua tôi ở đây cũng đâu làm gì. Nắm trong tay dao mổ và các dụng cụ y tế bên đó, tôi thấy mình được việc hơn. Thay vào đó, chú Kan sẽ giúp Huy Khang được nhiều.
- Rồi anh sẽ lại về chứ!? - Minh Hân nói, giọng hơi buồn.
Nhật Thiên cười xòa cho cô yên tâm:
- Tôi cũng là con nhà đại gia đó. Gì chứ chuyện đi máy bay chạy đông chạy tây dễ thôi mà! Khi nào nhớ tôi thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi sẽ về lại ngay.
Minh Hân gật đầu chứ không hùa theo cách nói đùa của anh:
- Tôi sẽ rất nhớ anh, thật lòng đó! Anh là một người bạn, người anh mà tôi chẳng biết làm gì để thể hiện sự trân trọng của mình.
Minh Hân cảm thấy như một người nữa bên cạnh lại chuẩn bị ra đi, cô vừa mệt mỏi vừa hơi luyến tiếc mím môi. Nhật Thiên dễ dàng đoán ra cô đang có tâm sự, không tiện hỏi, anh chỉ nói:
- Xem cô kìa, tôi đã đi đâu! Chỉ là dự định thôi mà!
Minh Hân khẽ gật đầu không đáp, Nhật Thiên bảo:
- Có vẻ cô mệt thì phải, lên phòng nghỉ đi!
Minh Hân gật đầu, cô đưa tay vén tóc gài qua tai, vô tình làm lộ ra vết xước trên mặt. Tuy đã khô lại nhưng vẫn hiện rõ ba vạch.
Nhật Thiên chú ý vào nó, ạnh không hỏi gì, chỉ nghĩ rằng cô đã gặp phải rắc rối gì đó. Anh quay lưng xuống dưới tìm thứ gì đó lót dạ.
Khánh Ân tìm tới tập đoàn Hoàng Long. Cô muốn trực tiếp gặp chủ tịch Vương Đức Long. Thấy cô gái ăn diện khá sang trọng, họ không dám đoán liều cô là người có thân phận gì. Một cô nhân viên lịch sự mời cô đợi trên phòng và trình bày rằng ông chủ sẽ đi mà không có lịch cố định.
Khánh Ân kiên nhẫn chờ đợi trong chính phòng của ông. Cho tới khi Vương Đức Long trở về, và ông đã ngạc nhiên khi thấy cô gái lạ mặt.
Khánh Ân chủ động đứng dậy chào và nói:
- Chủ tịch Vương Đức Long, chào ông. Tôi là Phạm Khánh Ân.
Vương Đức Long cười đáp:
- Ồ, là tiến sĩ đây mà, cô là người đã từ chối làm việc cho Hoàng Long trước những đề nghị có cánh của chúng tôi đúng không? Cô làm tôi khá bất ngờ đó!
- Vậy giờ tôi có thể tiếp tục được không thưa chủ tịch?
Khánh Ân nói chuyện tuy cứng cỏi trong giọng điệu nhưng vẫn ra vẻ cung kính, Vương Đức Long liền nói:
- Lý do? Lý do để tôi sử dụng cô sau khi cô biến tập đoàn của tôi thành cái chợ của riêng mình?
Khánh Ân nhìn thẳng vào ông và nói:
- Hãy dùng tôi như một lá bùa hộ mạng.
- Bùa hộ mạng?
Khánh Ân gật đầu:
- Có tôi bên cạnh, Khánh Huy sẽ không thể làm gì ông. Tôi sẽ giúp ông chống trả tất cả các tấn công của bọn người đó.
Vương Đức Long không lấy làm ngạc nhiên về lời cô, ông ta nói:
- Cô có bản lĩnh tới vậy sao?
- Vì tôi...là người mà cô gái tên Hoàng Minh Hân rất tin tưởng, cô ta sẽ không bao giờ nghi ngờ tôi, không bao giờ ngờ tới vị trí mà tôi đang đứng.
Ưng thuận đề nghị của cô, Vương Đức Long nói:
- Cô nói yêu cầu đi!
Khánh Ân không ngại đề nghị:
- Tôi sẽ làm một thuộc hạ trung thành nhưng chỉ nghe lệnh của chủ tịch. Tôi cần một văn phòng riêng, bí mật. Ông có thể chiến thắng tất cả các đối thủ, chỉ riêng Hoàng Minh Hân phải giao lại cho tôi.
Vương Đức Long gật đầu:
- Xem ra đã tìm được mục đích chung rồi. Vậy thì tốt, hợp đồng chính thức bắt đầu. - Ông ta bắt đầu nhìn Khánh Ân rồi nói lời đánh giá: - Cô có vẻ mưu mô xảo quyệt hơn những gì ở bề ngoài thì phải.
Khánh Ân cúi đầu như một thuộc hạ thực sự:
- Là thời thế, thế thời thôi thưa chủ tịch.
Trong một ngày trọng đại của tập đoàn Khánh Huy, không riêng gì những vị khách mời, tất cả nhân viên của khách sạn cũng đều ăn diện rất sang trọng. Đoàn vệ sĩ được huy động đông đúc dưới sự quản lý của đội trưởng Minh - một lãnh đạo vệ sĩ dày dạn kinh nghiệm, tuy nhiên, Nhật Thiên lại là người chịu trách nhiệm chỉ đạo lặng lẽ, với lý do không muốn mình trở thành tâm điểm trong buổi lễ ở vai trò một lãnh đạo an ninh. Nguyên Hạo phụ trách an toàn riêng cho chủ tịch, Huy Khang đóng vai trò chủ nhà tiếp đón mọi người.
Khách sạn Khánh Huy đêm nay sáng rực ánh đèn, lộng lẫy lung linh như đang chi phối cả thành phố đông đúc. Những chiếc xe bóng loáng, những quý ông quý bà, quý tiểu thư, quý công tử, tất cả đều hiện lên một nét cao sang, sự xa hoa quý tộc.
Vương Đức Long tới cùng với Văn Hoàng, không có sự xuất hiện của Hạnh Du. Dù biết là ông nhưng quản lý Minh vẫn không bỏ qua khâu kiểm tra giấy tờ rồi mới mời họ vào bên trong. Thêm một vài vị khách nước ngoài, Nhật Thiên thấy cha con Vương Đức Long vào trong rồi mới ra vui vẻ chào hỏi họ bằng tiếng Anh, có thể anh với họ là chỗ quen biết hay thân thiết:
- Chào ông bà Gudoti, hai vị vẫn khỏe chứ! Cho tôi mạn phép hỏi thăm vết sẹo trên mặt phu nhân?
Phu nhân Gudoti cười với anh và đáp:
- Cám ơn bác sĩ rất nhiều, nó gần như là biến mất hoàn toàn. Người bạn đó của cậu rất giỏi.
Nhật Thiên đã giới thiệu một người bạn chuyên khoa thẩm mĩ điều trị vết sẹo cho vị phu nhân này, kết quả được sự yêu mến của bà.
- Vậy tốt rồi. Xin lỗi, hai vị làm ơn cho tôi kiểm tra thiếp mời!
Xong, anh cười và đưa tay mời:
- Hoan nghênh hai ông bà.
Gặp một cặp nam nữ trẻ đi tới. Nhật Thiên lại chào:
- Xin chào, dạ dày của anh vẫn tốt chứ! Đã lâu không gặp, anh cất công tới tận đây sao?
Chàng trai trả lời:
- Vẫn biết rượu là không tốt nhưng doanh nhân mà, sao tránh khỏi tiệc tùng! Nhờ anh mà tôi sống hài hòa với nó.
- Có gì đâu. Trách nhiệm của bác sĩ mà. - Anh nhìn sang cô gái tóc vàng bên cạnh, hỏi: - Đây là...
Người đó trả lời:
- Juliana - Vợ sắp cưới của tôi.
Nhật Thiên cười cười nói chúc mừng, rồi anh lại bảo:
- Anh có đem theo thiếp mời chứ!
Biết nhiệm vụ của anh hôm nay, người đó liền lấy thiếp trong túi ra và nói:
- Tôi có thể bảo đảm về cô ấy. Tin tôi đi!
Nhật Thiên không nghĩ có vấn đề gì nên cười nói:
- Mời hai vị.
Tuấn Lâm xuất hiện trong một phong thái cao sang quyền quý, tỏa ra khí chất kiêu ngạo và ngông cuồng. Với gương mặt lạnh tanh không cảm xúc, cậu thu hút sự chú ý của hầu hết ánh nhìn. Bộ vest đen cách điệu, bên trong là chiếc sơ mi trắng và cà vạt kiểu nhỏ phù hợp với giới trẻ. Cậu như một thanh niên phong độ đầy kiêu hãnh, lại như một người đàn ông lịch lãm, một thương gia có tiếng tăm.
Cách một khoảng không xa, Tuấn Lâm đã thấy Huy Khang vui vẻ cười nói, niềm nở đón tiếp các vị khách quý. Cậu đứng đó một lát chờ cho ánh mắt Huy Khang chiếu tới mình. Và rồi, hai người rất rất nhẹ và kín đáo gật đầu một cái.
Tuấn Lâm đã giao mẹ mình cho ông Kính Luật chịu trách nhiệm. Cậu đã ra lệnh từ trước khi tới đây rằng, mẹ chỉ được ở đây 30 phút sau khi tiệc bắt đầu. Sau đó, có thể hoặc không cần thiết phải chào chủ tịch Hoàng Hải Đạt, phải lập tức về ngay. Cậu viện một lý do rằng bữa tiệc hôm nay nhộn nhịp và đông đảo thành phần hơn bao giờ hết, vì thế để tránh những rắc rối dù là nhỏ nhất, ông Kính Luật phải đảm bảo đưa bà về nhà và thông báo lại với cậu.
Mai Vân cùng gia đình cũng tới dự. Cô trong bộ váy hở vai kiềm diễm, bước bên cạnh mẹ mình cùng theo ba tiến vào bên trong. Cách trang điểm không nổi bật nhưng cô vẫn tỏa sáng trong không khí sang trọng của buổi lễ.
Nếu như đó là nét quyến rũ riêng của Mai Vân - sắc đẹp phổ biến của tất thảy các cô gái dự hội thì Hạnh Du xuất hiện như một thiên sứ trong sáng thánh thiện, cô khoác tay Kile đầy thân thiết. Mái tóc buông tự do, đội thêm một chiếc vòng vương miện nhỏ màu trắng trên đầu, cố ý để nó lệch về một bên. Chiếc váy màu hồng dài không cổ thắt một bên tay, trên tay cầm thêm chiếc bóp có đính cườm lấp lánh. Chẳng cần tới nó, Hạnh Du cũng có thể tự mình phát ra hào quang hấp dẫn ánh mắt không riêng của giới đàn ông mà còn cả những sự ngưỡng mộ ghen tị của những cô gái khác.
Ánh mắt cô liên tục đảo qua lại như tìm kiếm ai đó, nhưng thật kín đáo. Có lẽ không thu được hình ảnh cô mong đợi, cô khẽ cụp mi mắt xuống.
Có vẻ như khách mời đã tới đầy đủ, rất đúng giờ. Tất cả ổn định trong đại sảnh khách sạn Khánh Huy. Giữa lúc này, hai chiếc xe hơi sáng loáng chạy tới trước khách sạn, đoàn vệ sĩ xuống xe, mở cửa chiếc xe trước. Tất cả nhân viên của khách sạn ở bên trong tấp nập chạy ra, nhanh chân tập hợp thành hai hàng dài hai bên thảm đỏ trải từ cửa.
Người dẫn đầu là chủ tịch Hoàng Hải Đạt với phong thái điềm tĩnh, ngẩng cao đầu hướng thẳng về phía trước. Phía sau ông là Nguyên Hạo phía tay phải và Minh Hân phía tay trái. Nguyên Hạo mặc bộ vest đen lịch thiệp, mặt anh trầm mặc thể hiện rõ sự phòng bị cao độ và tinh thần trách nhiệm cao với sứ mạng hộ tống chủ tịch tới và giữ an toàn cho ông. Phần Minh Hân, cô có trang điểm nhẹ một chút, mái tóc uốn cong phần đuôi cũng rất nhẹ và vén hẳn về một bên. Cô không trưng diện tỉ mỉ như những cô gái khác nhưng không có nghĩa là không có gì nổi bật. Đôi bông tai nhỏ nhưng lấp lánh dưới ánh đèn, một chiếc lắc tay cũng màu trắng sáng. Và cô diện một chiếc váy dạ hội dài ôm sát cơ thể, chừng tới gối thì xòe ra, che kín đôi chân. Điểm đặc biệt là trên cổ cô không có trang sức gì khác mà chỉ có một sợi dây chuyền tối màu từ xa không thể đoán được chất liệu. Phía sau họ là tám vệ sĩ xếp thành hai hàng theo sau hộ tống.
Huy Khang tới trước mắt ông, chủ tịch vỗ vai cậu gật đầu.
Huy Khang khẽ nói:
- Chị Hải Kiều thông báo là không về.
Ông nói:
- Không sao. Tịnh Thế có chuyện là thật, nó không có ý gì đâu.
Huy Khang cúi đầu, rồi đứng bên cạnh cùng ông tiến vào trung tâm sảnh lớn.
Tuấn Lâm không đứng trong đám khách đông đúc mà chọn cho mình một góc riêng yên tĩnh hơn một chút. Đưa ánh mắt qua chỗ Minh Hân, cậu thấy cô khẽ mỉm cười, thật nhẹ. Tuấn Lâm vỗ tay vài cái rồi giơ ngón cái lên ngỏ ý khen cô. Minh Hân lại cười rồi tiếp tục bước.
Ngang qua vị trí đứng của Hạnh Du và Kile, như linh cảm trước, Nguyên Hạo đưa mắt nhìn qua, tức thì, Hạnh Du rời tay khỏi tay Kile, vẻ mặt cô như muốn nói rất nhiều với anh, nhưng cả hai ý thức được vị trí của họ lúc này nên chỉ gửi cho nhau ánh mắt rồi thôi.
Sau những lời phát biểu của chủ tịch Hoàng Hải Đạt, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Quan sát một lượt bữa tiệc, hầu hết tất cả đều là những thương gia, có những sự gặp mặt chào hỏi như lâu ngày được hội ngộ, có những cuộc hội thoại khá lâu như đang tranh thủ bàn bạc chuyện kinh doanh, thậm chí cả việc những phu nhân cao sang đứng thành một nhóm chia sẻ bí quyết làm đẹp hay bàn về những trung tâm thẩm mĩ cao cấp... Huy Khang lựa lúc thích hợp đi tới chỗ Tuấn Lâm.
Chủ động cụm ly với Tuấn Lâm, Huy Khang nói nhỏ:
- Không có gì bất thường chứ!
Tuấn Lâm đáp:
- Việc gì của tôi thì tôi sẽ làm tốt.
Huy Khang gật đầu. Cậu đảo mắt như tìm kiếm Minh Hân, Tuấn Lâm cũng làm theo như thể hai người bắt được suy nghĩ của nhau. Họ thấy cô đang ngồi một mình ở một bàn nhỏ, tay cầm chiếc ly rượu xoay xoay. Nhật Thiên đi ngang chỗ cô, trên tay anh cũng cầm một ly rượu.
Chạm vào ly của Minh Hân, Nhật Thiên nói:
- Có lẽ hôm nay không phải dịp để chúng ta uống với nhau một bữa rồi.
Minh Hân cười đáp:
- Tôi với anh sống chung dưới một mái nhà mà, đâu thiếu thời gian. Anh đó, biết nhiệm vụ là gì không mà còn uống rượu?
Nhật Thiên thở hắt một cái, anh giơ ly rượu của mình lên đáp:
- Cái này chỉ để trang trí thôi.
Minh Hân nhìn anh cười, rồi Nhật Thiên lại cầm ly rượu rời đi, anh loanh quanh để chắc rằng không có gì bất thường.
Nhật Thiên vừa đi khỏi thì Mai Vân bước tới chỗ Minh Hân.
- Nếu cô vẫn là cô như trước đây thì có lẽ tôi sẽ nghĩ cô gái trước mặt mình lúc này là phượng hoàng cao quý trên cây, nhưng bây giờ không hiểu sao tôi lại thấy cô chỉ như con gà mái lủi thủi dưới đất. Cho dù có chải chuốt lại bộ lông thì cũng vẫn chỉ là gà mà thôi.
Minh Hân đứng dậy, nhìn Mai Vân mà không tỏ ra bất kỳ biểu cảm khó chịu nào. cô nghiêng đầu nói:
- Cô thôi mỉa mai người khác đi Mai Vân à. Dù là gà hay phượng thì có một điều tôi vẫn luôn hơn cô, đó là những gì tôi có, những gì gần gũi với tôi nhất lại là những thứ mà cô phải chạy rất xa cũng không tới kịp. Mai Vân à, cô hãy quên cái suy nghĩ lọ lem hay công chúa gì đó đi, bởi vì trên đời này không có ai là lọ lem cả. Cái đó chỉ là truyện cổ tích lọ lem và bạch mã hoàng tử thôi, lúc nhỏ cô không đọc nó sao? Trưởng thành rồi, cô phải biết rằng nó không có thật chứ!
Khác với Mai Vân nóng nảy và dễ kích động vì những câu châm biếm lại mình, lần này Mai Vân tỏ ra rất bình tĩnh. Cô chỉ khẽ nhếch môi cười sau lời Minh Hân.
Minh Hân liếc mắt tìm kiếm một chiếc đồng hồ treo tường để xem giờ, trong lúc đó, Mai Vân đưa tay lấy một ly rượu trên bàn chỗ đó. Bàn tay cô khựng lại mấy giây, dường như Mai Vân nảy ra ý xấu gì đó, cô khẽ đưa tay gạt ly rượu vang trên bàn, cố ý cho nó đổ vào Minh Hân.
Chiếc ly đi gần tới mép bàn, tưởng như nó sẽ rơi xuống ngay chiếc váy Minh Hân thì đột nhiên có một bàn tay khác đón lấy nó và nhấc lên.
Tuấn Lâm nâng ly rượu nói với Mai Vân:
- Chưa uống thử đã đổ đi cô không tiếc sao?
Tuấn Lâm đứng giữa hai cô gái, Mai Vân phải ngoảnh đi tránh ánh nhìn từ cậu. Tuấn Lâm nói tiếp:
- Cô muốn thử không?
Mai Vân bị cậu làm giật mình sợ hãi. Tuấn Lâm nhếch môi cười rồi nghiêng tay rót ly rượu vào cô.
Nhưng khi rượu vang bên trong sóng sánh chảy tới gần miệng cốc, Tuấn Lâm bất chợt chuyển hướng cho nó rót vào váy của Minh Hân. Tới lượt Minh Hân giật mình, cô nói:
- Anh làm gì thế?
Tuấn Lâm chỉ cười nhẹ trước phản ứng của Minh Hân, cậu đặt cái ly xuống bàn rồi quay người hẳn sang nhìn Minh Hân. Tuấn Lâm đặt hai tay lên vai cô và nói:
- Em nên thay chiếc váy này ra rồi đó. Em không biết mặc như vậy quyến rũ anh như thế nào đâu.
Tuấn Lâm công khai thể hiện tình cảm ngay giữa nơi đông người. Có phải cậu nghĩ đơn giản rằng sau ngày hôm nay thì mọi chuyện đã kết thúc, và lời hứa của cậu đã có thể được thực hiện? Nghĩ vậy, Tuấn Lâm cúi người hôn nhẹ lên trán cô, sau đó thì thầm:
- Tiệc sắp tàn rồi.
Lời của cậu ngụ ý nhắc nhở cô chuyện cần làm, Minh Hân nhìn cậu gật nhẹ. Cô bỏ đi, lặng lẽ lên phòng riêng của Huy Khang, ở đó, cô có một bộ trang phục khác phù hợp hơn với việc mà cô sắp phải làm. Hành động này của cậu vô ý lọt vào mắt Huy Khang, cậu đã chăm chăm nhìn rất lâu, nhìn thật kỹ phản ứng của Minh Hân, cho tới khi cô lui vào bên trong.
Tuấn Lâm cũng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, cậu đi tới chỗ mẹ của mình, có cả ông Kính Luật, cậu hất hàm ý bảo ông đã tới lúc đưa mẹ cậu về.
Bà Bội Giao không hỏi thêm gì cả, lập tức theo ông ra về một cách lặng lẽ.
Huy Khang nhanh mắt thấy chuyện đó, cậu vội chạy tới chào bà theo phép lịch sự. Sau khi bà đi khỏi, Huy Khang nói với Tuấn Lâm:
- Ba tôi cũng nên về rồi.
Dứt lời, cậu bỏ đi tới chỗ ba và Nguyên Hạo.
Thầm thì gì đó với Nguyên Hạo, Huy Khang nhìn anh, nhận được cái gật đầu từ Nguyên Hạo, Huy Khang vỗ vỗ vai anh rồi bỏ đi.
Nguyên Hạo ghé sát tai nói với chủ tịch:
- Chủ tịch, tới lúc ngài nên về rồi ạ, việc còn lại Huy Khang sẽ lo liệu.
Ông chủ tịch gật gật bảo:
- Xem như đã hoàn tất rồi, chúng ta về thôi.
Đưa ông ra tới cửa, Huy Khang chờ cho ông ổn định trên xe. Trước đó, chủ tịch đứng lại ngắm nghía hồi lâu tấm biển lớn đề Khánh Huy Hotel được trang hoàng lộng lẫy rồi mới vào trong.
Trong lúc chờ ông, Nguyên Hạo thấy phía xa, Hạnh Du đang bước tới xe của Kile, anh ta đã chờ sẵn và mở cửa cho cô. Dừng ánh mắt ở chỗ đó rất lâu, Nguyên Hạo không biết cố gắng dõi theo điều gì. Tới tận khi chiếc xe rời đi, Huy Khang mới vỗ vai anh bảo:
- Đừng tiếc nữa! Hai người sẽ sớm gặp lại thôi mà!
Nguyên Hạo chui vào xe, ngồi kế bên chủ tịch, anh không được lơ là hay phân tâm cho tới khi ông về nhà an toàn.
Thời điểm tiệc tàn sắp tới. Công sức bố trí hôm nay của tất cả mọi người được đền đáp xứng đáng ở những lời khen của các vị quan khách trong và ngoài nước. Huy Khang vinh dự nhận được một vài lời đề nghị chiến lược hợp tác kinh doanh mới, nhưng cậu chỉ khách sáo nói cám ơn và chờ một thời điểm thích hợp hơn mới bàn chuyện làm ăn.
Khi các quan khách dần dần rút khỏi đó, Huy Khang và Tuấn Lâm gấp rút hơn chuyện thực thi kế hoạch của họ. Cả hai đinh ninh rằng khoảng thời gian dài từ lúc rời khỏi bữa tiệc, Minh Hân lúc này đã có mặt ở tầng lầu đó như dự định. Tuấn Lâm tranh thủ đi kiểm tra xe của mình và hướng chạy để chắc chắn. Huy Khang quan sát động tĩnh từ những chiếc xe của Vương Đức Long, vệ sĩ không quá nhiều, và cậu chắc chắn rằng lái xe của ông ta sẽ đánh xe tới tận đây để đón ông chủ. Điều cậu phải luôn cảnh giác chính là sự có mặt của Văn Hoàng, anh ta mạnh hơn cậu, điều đó là đương nhiên, và Huy Khang không muốn đối đầu với anh ta khi biết rõ mình không phải đối thủ.
...
Minh Hân đi tới phòng riêng của Huy Khang. Cô lấy túi đồ trong tủ rồi nhanh chóng thay chiếc váy dài vướng víu này ra, bận vào một bộ đồ khác gọn gàng và thoải mái hơn. Cô xỏ giày, sau đó tháo lắc tay và thay vào đó là một chiếc đồng hồ. Minh Hân lau phấn trang điểm và son môi, cuối cùng lấy chiếc mũ phớt đội lên và với lấy di động, tắt chuông và bỏ vào túi áo.
Bên ngoài, Mai Vân rình rập một cách lén nút. Cô đương nhiên biết căn phòng này là của Huy Khang, cô thật không thể hiểu nổi vì sao Minh Hân vẫn cứ tự do ra vào và sinh sống cùng với cậu sau khi thân phận công chúa quý tộc mất đi. Dù nghĩ tới chuyện gì thì vẫn là sự giận dữ. Trước nay cô và Minh Hân chưa bao giờ hòa hợp một cách đúng nghĩa, gượng ép không được bao lâu. Có thể nói sự mâu thuẫn đó trong lòng cô từ lâu đã biến thành sự giận dữ và căm ghét. Không có một lý do nào rõ ràng và xác thực, nhưng Mai Vân thực sự rất hận Minh Hân.
Có lẽ là bởi..."những gì gần gũi với tôi nhất lại là những thứ mà cô phải chạy rất xa cũng không tới kịp"...
Mai Vân nhìn xuống chùm chìa khóa vẫn còn trong ổ, cô nhẹ nhàng bước tới, đóng cánh cửa khít lại rồi vặn khóa, sau đó vội vàng hấp tấp rút chùm chìa khóa bỏ vào túi xách. Cô đã nhốt Minh Hân trong đó.
Có tiếng cạch, Minh Hân ngoảnh lại và nhận ra điều gì đó bất thường, cô chầm chậm đi tới, vừa muốn nghe ngóng cảnh giác chuyện bất thường đó, vừa nghĩ nếu không có gì cô cần đi ngay. Đưa tay chạm vào tay nắm, Minh Hân không thấy nó chuyển động, cô liền lắc lắc mấy cái, vẫn không có chuyển biến gì.
Minh Hân đập cửa nói:
- Tại sao lại khóa cửa? Là ai vậy? Mở ra! Mở ra nhanh lên!
Cô liên tục đập tay vào cửa, nhưng bên ngoài yên ắng. Dù không phải cách âm tốt nhưng tiếng nói bên trong vọng ra ở khoảng cách gần mới nghe thấy được. Mai Vân im lặng đứng ngoài, cô nghĩ ngợi điều gì đó rồi chạy tới cuối dãy hành lang, trước một căn phòng nhỏ. Cô thử dùng lần lượt các chìa khóa trong chùm đó và đã mở được. Đó là phòng thiết bị. Mai Vân tìm tới một cầu giao điện, cô ngắt cầu giao và đèn điện tầng lầu này vụt tắt.
Vụt tắt hết đèn, Minh Hân lo lắng không hiểu chuyện gì. Cô lại đập cửa nhưng không gọi nữa mà chờ phản ứng từ bên ngoài.
Khóa lại căn phòng đó, Mai Vân trở lại chỗ Minh Hân. Cô chú ý tới chiếc bình cứu hỏa trong hộp. Có lẽ là cô đang có một ý định xấu gì đó với Minh Hân. Nhưng khi cô chưa kịp hành động thì một giọng nữ vang lên phía sau:
- Cô tính làm gì Hoàng Minh Hân vậy?
Mai Vân run sợ, cô mím môi nuốt khan, rất từ từ, rất chậm, cô mới dám ngoái đầu nhìn. Một cô gái với tầm vóc khá chuẩn, cô mặc một chiếc áo khoác đen kiểu chỉ ngắn tới ngang eo, bên trong là một chiếc áo len dài cũng màu đen, chiếc váy ngắn kiểu ôm cũng một màu tối đen. Bóng tối khiến Mai Vân không thấy rõ được mặt cô, nhất là khi đây lại là một cô gái không quen biết.
Khánh Ân đội chiếc mũ giăng lưới che nửa khuôn mặt. Cô đi đôi giày cao, đứng sau Mai Vân một cách ung dung, cô khoanh tay nhìn Mai Vân. Mất mấy giây để đoán sơ qua việc Mai Vân muốn làm, Khánh Ân nhếch môi nói:
- Tiểu thư gì đó à, tôi chỉ hỏi một câu thôi. - Khánh Ân nói thẳng: - Có lý do nào để cô muốn Hoàng Minh Hân chết không?
Mai Vân trừng mắt nhìn cô, rồi chợt nghĩ, hình như Minh Hân gây thù chuốc oán với không ít người, và thù oán đó không hề đơn giản mà tới mức khiến người ta muốn cô chết đi. Mai Vân nghĩ rồi nhìn Khánh Ân. Khánh Ân đủ tinh tường để nhận câu trả lời từ vẻ mặt Mai Vân chứ không cần một câu trả lời bằng ngôn ngữ. Cô lại khẽ nhếch môi.
Rút điện thoại, Khánh Ân gọi cho ai đó và nói:
- Anh lên đây đi!
Người chạy tới là người đàn ông. Đó có lẽ là trợ thủ khá trung thành với cô, hoặc với Vương Đức Long.
Họ đứng cùng nhau ở trước cửa phòng Huy Khang. Khánh Ân bảo Mai Vân mở cửa, Mai Vân lập tức làm theo. Sau đó, cô lại nói với Mai Vân:
- Không mất hai phút để hạ gục cô ta. Cũng không cần giấu mặt cho nên cô hãy đi mở đèn đi!
Mai Vân hành động như một chiến hữu cùng một phe với Khánh Ân, cô lập tức đi mở đèn trong khi Khánh Ân nhàn hạ đứng gọn về một bên, dựa lưng vào tường, còn người đàn ông kia chuẩn bị xông vào bên trong.
Trong lúc ấy thì Minh Hân ở bên trong đang tìm tới cửa sổ, cô kéo rèm cửa và mở cửa sổ hướng xuống dưới. Cô chỉ thấy cảnh người ra về đông đúc chứ không thấy ai đó có thể cầu cứu. Giữa lúc ấy, một bàn tay chợt đặt lên vai cô, cô lập tức xoay người tấn công. Nhưng đúng như lời Khánh Ân nói, so với gã đó thì sức cô chẳng chống lại được tới hai phút. Hắn ta đẩy Minh Hân ngã xuống sàn, cô lồm cồm bò dậy, tức thì hắn xông tới túm lấy áo cổ đẩy mạnh về phía sau khiến vai cô đập vào cây cột đau điếng. Như biết được cô không thể chống cự nữa, hắn ta mới rút trong túi ra một chiếc khăn màu trắng, rồi chụp lên miệng cô. Minh Hân nhanh chóng bị tác dụng của thuốc làm cho mê man, cô trượt xuống dọc theo cây cột, hai mắt mờ dần, lim dim rồi chìm vào giấc ngủ. Hình ảnh cuối cùng thu được từ đôi mắt là hai cô gái đi vào một cách rất thản nhiên, và cô không thể cố gắng thêm một tích tắc nào nữa để nhìn xem họ là ai.
- Đưa cô ta tới phòng họp, tầng cao nhất! - Khánh Ân nói như ra lệnh cho người đàn ông đó. Rồi cô hất hàm bảo Mai Vân: - Dẫn đường đi!
Người đàn ông cõng Minh Hân, đi theo hai cô. Mai Vân từ chối đi chung thang máy vì e ngại hệ thống camera giám sát. Chỉ có Khánh Ân là cần tránh bị nhận ra, nhưng hôm nay với cách ăn mặc và lợi ích từ chiếc mũ, cô dám hiên ngang đứng dưới bất kỳ máy quay nào. Người đàn ông đó thì rất thản nhiên như không hề sợ bị thấy mặt.
Hội trường phòng họp ở đây rất rộng, xung quanh có rèm che và quan trọng hơn là, phòng này không có camera.
Đặt Minh Hân xuống, người đàn ông nghe lệnh Khánh Ân rời đi, chỉ còn lại hai cô. Khánh Ân nói với Mai Vân:
- Làm sao để Hoàng Minh Hân rơi từ đây xuống chắc cô không cần ai dạy chứ!
Trừng mắt lên ngạc nhiên, Mai Vân nói:
- Cái gì?
Khánh Ân thản nhiên gật đầu:
- Chính là cô làm. Không sai đâu. Tôi đã giúp cô chế ngự cô ta, giờ tôi nhường luôn cơ hội xả cơn giận cho cô mà. - Giọng cô đột nhiên lạnh lùng: - Làm đi!
Mai Vân lắc đầu vẻ sợ hãi trước Khánh Ân, cô nói:
- Không. Nếu cô ta chết... Chuyện này... Không...
Khánh Ân vẫn rất điềm tĩnh, cô nhìn Mai Vân nói:
- Cô sợ đó hả? Sợ thì tại sao ban đầu cô còn có ý định hại cô ta? - Khánh Ân lần nữa ra lệnh: - Làm nhanh đi trước khi tiệc tàn và tất cả đều biết.
...
Vương Đức Long cũng ra về. Ông ta chỉ muốn đây là một buổi dạ tiệc bình yên lặng lẽ. Nhưng thực chất thì ông ta luôn lo sợ những tấn công bất ngờ, nhất là sau bài học từ vụ việc lần trước của Huy Khang. Chính vì lẽ đó, ông đã bí mật sai Khánh Ân lẻn vào trong khách sạn, theo dõi động tĩnh từ nhóm người Minh Hân và phòng tránh rắc rối. Với tính toán của lão ta, Khánh Ân vào được khách sạn và đã vô tình bắt gặp cảnh Mai Vân đang có ý hại tới Minh Hân. Không muốn quan tâm quá nhiều tới nhiệm vụ, bởi cô thấy mọi thứ đều rất ổn, trước mắt cô lúc này là cơ hội đòi lại công bằng cho Tuyết Liên - người bạn xấu số đã bị Minh Hân hại chết, cô nghĩ vậy.
Thấy ông ta rời khỏi, Huy Khang nhanh chóng tìm ánh mắt Tuấn Lâm, cả hai gật đầu. Ngay sau đó, Tuấn Lâm cũng ra về như một vị khách bình thường, cố gắng chỉnh thời gian sao cho khi Minh Hân vừa nổ súng, cậu sẽ rời đi được ngay.
Huy Khang đi tới nói với Vương Đức Long:
- Chủ tịch Vương Đức Long. Tôi gọi như vậy vì ông là chủ tịch tập đoàn Hoàng Long chứ không phải là Kỳ Lâm. - Cậu quay sang nhìn Tuấn Lâm nói: - Vì vậy mong chủ tịch Vương Tuấn Lâm đừng hiểu lầm.
Huy Khang miệng vẫn cong lên, vừa nói tiếp:
- Được tiếp đón rất nhiều vị khách quý như chủ tịch Vương Đức Long đây quả thực đã là thành công lớn trong một ngày kỷ niệm lớn 10 năm mới có một của Khánh Huy. Lấy tư cách là đại diện tập đoàn Khánh Huy, tôi hy vọng ông có một ánh nhìn thân thiện với khách sạn nói riêng và tập đoàn Khánh Huy nói chung. - Cậu nói mấy lời này chủ yếu để ra hiệu Minh Hân trên cao thấy cậu cùng ông ta đi ra và ra tay. Tới lúc xe đón Vương Đức Long tới, Huy Khang nói: - Chúc ông thượng lộ bình an.
Vương Đức long chỉ nhìn cậu nhếch môi chứ không đáp một lời. Lời nói chẳng có tác dụng gì cả, ông cho là như vậy, nhất là khi đây đang là giữa chốn đông đúc các nhân vật của tầng lớp thượng lưu. Quan trọng là cả hai làm được những gì để chiến đấu với đối phương kìa.
Trong lòng cả hai người Tuấn Lâm và Huy Khang lúc này đều căng như dây đàn. Cả hai chờ một phát súng quyết định. Tuấn Lâm cũng đã chuẩn bị tư thế để chạy tới lái xe rời đi. Huy Khang đang đứng rất gần Vương Đức Long, cậu cố gắng gây cho ông ta cảm giác an toàn trong giây lát. Ngay sau đó, Huy Khang chậm chân khẽ lùi liên tiếp ba bước đúng kế hoạch nhắc Minh Hân tới lúc ra tay.
- Cô mới về sao? Sao không bật đèn? Chi phí do Huy Khang trả hết mà, tiết kiệm làm gì?
Thấy cô không cười như những lần đùa khác của mình, Nhật Thiên lấy làm lạ bèn hỏi tiếp:
- Cô có chuyện gì sao?
Minh Hân lắc đầu:
- Không có gì. Một vài chuyện, nhưng đã qua rồi. - Tới lượt cô hỏi: - Còn anh, cứ luôn bận rộn với phòng khám thú y đó sao?
Nhật Thiên trề môi đáp:
- Ai nói vậy? Tôi tham gia xây dựng kế hoạch và tổ chức lễ kỷ niệm 40 năm của khách sạn đó. Tôi đã treo biển nghỉ khám trong vòng một tháng rồi.
Suy nghĩ một chút, Minh Hân tính rằng, vài ngày tới đã là ngày lễ trọng đại đó, Nhật Thiên sao phải nghỉ tới một tháng, cô liền hỏi:
- Một tháng sao?
Nhật Thiên lúc này mới nói:
- Như cô biết đấy, chú Kan nói muốn bay về đây. Nhưng lại gặp phải vài cuộc hội thảo hội đàm và liên tục là những ca phẫu thuật quan trọng cho nên không về ngay được như lời hứa. Vì thế, khi nào chú ấy về thì tôi sẽ qua đó, thời gian qua tôi ở đây cũng đâu làm gì. Nắm trong tay dao mổ và các dụng cụ y tế bên đó, tôi thấy mình được việc hơn. Thay vào đó, chú Kan sẽ giúp Huy Khang được nhiều.
- Rồi anh sẽ lại về chứ!? - Minh Hân nói, giọng hơi buồn.
Nhật Thiên cười xòa cho cô yên tâm:
- Tôi cũng là con nhà đại gia đó. Gì chứ chuyện đi máy bay chạy đông chạy tây dễ thôi mà! Khi nào nhớ tôi thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi sẽ về lại ngay.
Minh Hân gật đầu chứ không hùa theo cách nói đùa của anh:
- Tôi sẽ rất nhớ anh, thật lòng đó! Anh là một người bạn, người anh mà tôi chẳng biết làm gì để thể hiện sự trân trọng của mình.
Minh Hân cảm thấy như một người nữa bên cạnh lại chuẩn bị ra đi, cô vừa mệt mỏi vừa hơi luyến tiếc mím môi. Nhật Thiên dễ dàng đoán ra cô đang có tâm sự, không tiện hỏi, anh chỉ nói:
- Xem cô kìa, tôi đã đi đâu! Chỉ là dự định thôi mà!
Minh Hân khẽ gật đầu không đáp, Nhật Thiên bảo:
- Có vẻ cô mệt thì phải, lên phòng nghỉ đi!
Minh Hân gật đầu, cô đưa tay vén tóc gài qua tai, vô tình làm lộ ra vết xước trên mặt. Tuy đã khô lại nhưng vẫn hiện rõ ba vạch.
Nhật Thiên chú ý vào nó, ạnh không hỏi gì, chỉ nghĩ rằng cô đã gặp phải rắc rối gì đó. Anh quay lưng xuống dưới tìm thứ gì đó lót dạ.
Khánh Ân tìm tới tập đoàn Hoàng Long. Cô muốn trực tiếp gặp chủ tịch Vương Đức Long. Thấy cô gái ăn diện khá sang trọng, họ không dám đoán liều cô là người có thân phận gì. Một cô nhân viên lịch sự mời cô đợi trên phòng và trình bày rằng ông chủ sẽ đi mà không có lịch cố định.
Khánh Ân kiên nhẫn chờ đợi trong chính phòng của ông. Cho tới khi Vương Đức Long trở về, và ông đã ngạc nhiên khi thấy cô gái lạ mặt.
Khánh Ân chủ động đứng dậy chào và nói:
- Chủ tịch Vương Đức Long, chào ông. Tôi là Phạm Khánh Ân.
Vương Đức Long cười đáp:
- Ồ, là tiến sĩ đây mà, cô là người đã từ chối làm việc cho Hoàng Long trước những đề nghị có cánh của chúng tôi đúng không? Cô làm tôi khá bất ngờ đó!
- Vậy giờ tôi có thể tiếp tục được không thưa chủ tịch?
Khánh Ân nói chuyện tuy cứng cỏi trong giọng điệu nhưng vẫn ra vẻ cung kính, Vương Đức Long liền nói:
- Lý do? Lý do để tôi sử dụng cô sau khi cô biến tập đoàn của tôi thành cái chợ của riêng mình?
Khánh Ân nhìn thẳng vào ông và nói:
- Hãy dùng tôi như một lá bùa hộ mạng.
- Bùa hộ mạng?
Khánh Ân gật đầu:
- Có tôi bên cạnh, Khánh Huy sẽ không thể làm gì ông. Tôi sẽ giúp ông chống trả tất cả các tấn công của bọn người đó.
Vương Đức Long không lấy làm ngạc nhiên về lời cô, ông ta nói:
- Cô có bản lĩnh tới vậy sao?
- Vì tôi...là người mà cô gái tên Hoàng Minh Hân rất tin tưởng, cô ta sẽ không bao giờ nghi ngờ tôi, không bao giờ ngờ tới vị trí mà tôi đang đứng.
Ưng thuận đề nghị của cô, Vương Đức Long nói:
- Cô nói yêu cầu đi!
Khánh Ân không ngại đề nghị:
- Tôi sẽ làm một thuộc hạ trung thành nhưng chỉ nghe lệnh của chủ tịch. Tôi cần một văn phòng riêng, bí mật. Ông có thể chiến thắng tất cả các đối thủ, chỉ riêng Hoàng Minh Hân phải giao lại cho tôi.
Vương Đức Long gật đầu:
- Xem ra đã tìm được mục đích chung rồi. Vậy thì tốt, hợp đồng chính thức bắt đầu. - Ông ta bắt đầu nhìn Khánh Ân rồi nói lời đánh giá: - Cô có vẻ mưu mô xảo quyệt hơn những gì ở bề ngoài thì phải.
Khánh Ân cúi đầu như một thuộc hạ thực sự:
- Là thời thế, thế thời thôi thưa chủ tịch.
Trong một ngày trọng đại của tập đoàn Khánh Huy, không riêng gì những vị khách mời, tất cả nhân viên của khách sạn cũng đều ăn diện rất sang trọng. Đoàn vệ sĩ được huy động đông đúc dưới sự quản lý của đội trưởng Minh - một lãnh đạo vệ sĩ dày dạn kinh nghiệm, tuy nhiên, Nhật Thiên lại là người chịu trách nhiệm chỉ đạo lặng lẽ, với lý do không muốn mình trở thành tâm điểm trong buổi lễ ở vai trò một lãnh đạo an ninh. Nguyên Hạo phụ trách an toàn riêng cho chủ tịch, Huy Khang đóng vai trò chủ nhà tiếp đón mọi người.
Khách sạn Khánh Huy đêm nay sáng rực ánh đèn, lộng lẫy lung linh như đang chi phối cả thành phố đông đúc. Những chiếc xe bóng loáng, những quý ông quý bà, quý tiểu thư, quý công tử, tất cả đều hiện lên một nét cao sang, sự xa hoa quý tộc.
Vương Đức Long tới cùng với Văn Hoàng, không có sự xuất hiện của Hạnh Du. Dù biết là ông nhưng quản lý Minh vẫn không bỏ qua khâu kiểm tra giấy tờ rồi mới mời họ vào bên trong. Thêm một vài vị khách nước ngoài, Nhật Thiên thấy cha con Vương Đức Long vào trong rồi mới ra vui vẻ chào hỏi họ bằng tiếng Anh, có thể anh với họ là chỗ quen biết hay thân thiết:
- Chào ông bà Gudoti, hai vị vẫn khỏe chứ! Cho tôi mạn phép hỏi thăm vết sẹo trên mặt phu nhân?
Phu nhân Gudoti cười với anh và đáp:
- Cám ơn bác sĩ rất nhiều, nó gần như là biến mất hoàn toàn. Người bạn đó của cậu rất giỏi.
Nhật Thiên đã giới thiệu một người bạn chuyên khoa thẩm mĩ điều trị vết sẹo cho vị phu nhân này, kết quả được sự yêu mến của bà.
- Vậy tốt rồi. Xin lỗi, hai vị làm ơn cho tôi kiểm tra thiếp mời!
Xong, anh cười và đưa tay mời:
- Hoan nghênh hai ông bà.
Gặp một cặp nam nữ trẻ đi tới. Nhật Thiên lại chào:
- Xin chào, dạ dày của anh vẫn tốt chứ! Đã lâu không gặp, anh cất công tới tận đây sao?
Chàng trai trả lời:
- Vẫn biết rượu là không tốt nhưng doanh nhân mà, sao tránh khỏi tiệc tùng! Nhờ anh mà tôi sống hài hòa với nó.
- Có gì đâu. Trách nhiệm của bác sĩ mà. - Anh nhìn sang cô gái tóc vàng bên cạnh, hỏi: - Đây là...
Người đó trả lời:
- Juliana - Vợ sắp cưới của tôi.
Nhật Thiên cười cười nói chúc mừng, rồi anh lại bảo:
- Anh có đem theo thiếp mời chứ!
Biết nhiệm vụ của anh hôm nay, người đó liền lấy thiếp trong túi ra và nói:
- Tôi có thể bảo đảm về cô ấy. Tin tôi đi!
Nhật Thiên không nghĩ có vấn đề gì nên cười nói:
- Mời hai vị.
Tuấn Lâm xuất hiện trong một phong thái cao sang quyền quý, tỏa ra khí chất kiêu ngạo và ngông cuồng. Với gương mặt lạnh tanh không cảm xúc, cậu thu hút sự chú ý của hầu hết ánh nhìn. Bộ vest đen cách điệu, bên trong là chiếc sơ mi trắng và cà vạt kiểu nhỏ phù hợp với giới trẻ. Cậu như một thanh niên phong độ đầy kiêu hãnh, lại như một người đàn ông lịch lãm, một thương gia có tiếng tăm.
Cách một khoảng không xa, Tuấn Lâm đã thấy Huy Khang vui vẻ cười nói, niềm nở đón tiếp các vị khách quý. Cậu đứng đó một lát chờ cho ánh mắt Huy Khang chiếu tới mình. Và rồi, hai người rất rất nhẹ và kín đáo gật đầu một cái.
Tuấn Lâm đã giao mẹ mình cho ông Kính Luật chịu trách nhiệm. Cậu đã ra lệnh từ trước khi tới đây rằng, mẹ chỉ được ở đây 30 phút sau khi tiệc bắt đầu. Sau đó, có thể hoặc không cần thiết phải chào chủ tịch Hoàng Hải Đạt, phải lập tức về ngay. Cậu viện một lý do rằng bữa tiệc hôm nay nhộn nhịp và đông đảo thành phần hơn bao giờ hết, vì thế để tránh những rắc rối dù là nhỏ nhất, ông Kính Luật phải đảm bảo đưa bà về nhà và thông báo lại với cậu.
Mai Vân cùng gia đình cũng tới dự. Cô trong bộ váy hở vai kiềm diễm, bước bên cạnh mẹ mình cùng theo ba tiến vào bên trong. Cách trang điểm không nổi bật nhưng cô vẫn tỏa sáng trong không khí sang trọng của buổi lễ.
Nếu như đó là nét quyến rũ riêng của Mai Vân - sắc đẹp phổ biến của tất thảy các cô gái dự hội thì Hạnh Du xuất hiện như một thiên sứ trong sáng thánh thiện, cô khoác tay Kile đầy thân thiết. Mái tóc buông tự do, đội thêm một chiếc vòng vương miện nhỏ màu trắng trên đầu, cố ý để nó lệch về một bên. Chiếc váy màu hồng dài không cổ thắt một bên tay, trên tay cầm thêm chiếc bóp có đính cườm lấp lánh. Chẳng cần tới nó, Hạnh Du cũng có thể tự mình phát ra hào quang hấp dẫn ánh mắt không riêng của giới đàn ông mà còn cả những sự ngưỡng mộ ghen tị của những cô gái khác.
Ánh mắt cô liên tục đảo qua lại như tìm kiếm ai đó, nhưng thật kín đáo. Có lẽ không thu được hình ảnh cô mong đợi, cô khẽ cụp mi mắt xuống.
Có vẻ như khách mời đã tới đầy đủ, rất đúng giờ. Tất cả ổn định trong đại sảnh khách sạn Khánh Huy. Giữa lúc này, hai chiếc xe hơi sáng loáng chạy tới trước khách sạn, đoàn vệ sĩ xuống xe, mở cửa chiếc xe trước. Tất cả nhân viên của khách sạn ở bên trong tấp nập chạy ra, nhanh chân tập hợp thành hai hàng dài hai bên thảm đỏ trải từ cửa.
Người dẫn đầu là chủ tịch Hoàng Hải Đạt với phong thái điềm tĩnh, ngẩng cao đầu hướng thẳng về phía trước. Phía sau ông là Nguyên Hạo phía tay phải và Minh Hân phía tay trái. Nguyên Hạo mặc bộ vest đen lịch thiệp, mặt anh trầm mặc thể hiện rõ sự phòng bị cao độ và tinh thần trách nhiệm cao với sứ mạng hộ tống chủ tịch tới và giữ an toàn cho ông. Phần Minh Hân, cô có trang điểm nhẹ một chút, mái tóc uốn cong phần đuôi cũng rất nhẹ và vén hẳn về một bên. Cô không trưng diện tỉ mỉ như những cô gái khác nhưng không có nghĩa là không có gì nổi bật. Đôi bông tai nhỏ nhưng lấp lánh dưới ánh đèn, một chiếc lắc tay cũng màu trắng sáng. Và cô diện một chiếc váy dạ hội dài ôm sát cơ thể, chừng tới gối thì xòe ra, che kín đôi chân. Điểm đặc biệt là trên cổ cô không có trang sức gì khác mà chỉ có một sợi dây chuyền tối màu từ xa không thể đoán được chất liệu. Phía sau họ là tám vệ sĩ xếp thành hai hàng theo sau hộ tống.
Huy Khang tới trước mắt ông, chủ tịch vỗ vai cậu gật đầu.
Huy Khang khẽ nói:
- Chị Hải Kiều thông báo là không về.
Ông nói:
- Không sao. Tịnh Thế có chuyện là thật, nó không có ý gì đâu.
Huy Khang cúi đầu, rồi đứng bên cạnh cùng ông tiến vào trung tâm sảnh lớn.
Tuấn Lâm không đứng trong đám khách đông đúc mà chọn cho mình một góc riêng yên tĩnh hơn một chút. Đưa ánh mắt qua chỗ Minh Hân, cậu thấy cô khẽ mỉm cười, thật nhẹ. Tuấn Lâm vỗ tay vài cái rồi giơ ngón cái lên ngỏ ý khen cô. Minh Hân lại cười rồi tiếp tục bước.
Ngang qua vị trí đứng của Hạnh Du và Kile, như linh cảm trước, Nguyên Hạo đưa mắt nhìn qua, tức thì, Hạnh Du rời tay khỏi tay Kile, vẻ mặt cô như muốn nói rất nhiều với anh, nhưng cả hai ý thức được vị trí của họ lúc này nên chỉ gửi cho nhau ánh mắt rồi thôi.
Sau những lời phát biểu của chủ tịch Hoàng Hải Đạt, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Quan sát một lượt bữa tiệc, hầu hết tất cả đều là những thương gia, có những sự gặp mặt chào hỏi như lâu ngày được hội ngộ, có những cuộc hội thoại khá lâu như đang tranh thủ bàn bạc chuyện kinh doanh, thậm chí cả việc những phu nhân cao sang đứng thành một nhóm chia sẻ bí quyết làm đẹp hay bàn về những trung tâm thẩm mĩ cao cấp... Huy Khang lựa lúc thích hợp đi tới chỗ Tuấn Lâm.
Chủ động cụm ly với Tuấn Lâm, Huy Khang nói nhỏ:
- Không có gì bất thường chứ!
Tuấn Lâm đáp:
- Việc gì của tôi thì tôi sẽ làm tốt.
Huy Khang gật đầu. Cậu đảo mắt như tìm kiếm Minh Hân, Tuấn Lâm cũng làm theo như thể hai người bắt được suy nghĩ của nhau. Họ thấy cô đang ngồi một mình ở một bàn nhỏ, tay cầm chiếc ly rượu xoay xoay. Nhật Thiên đi ngang chỗ cô, trên tay anh cũng cầm một ly rượu.
Chạm vào ly của Minh Hân, Nhật Thiên nói:
- Có lẽ hôm nay không phải dịp để chúng ta uống với nhau một bữa rồi.
Minh Hân cười đáp:
- Tôi với anh sống chung dưới một mái nhà mà, đâu thiếu thời gian. Anh đó, biết nhiệm vụ là gì không mà còn uống rượu?
Nhật Thiên thở hắt một cái, anh giơ ly rượu của mình lên đáp:
- Cái này chỉ để trang trí thôi.
Minh Hân nhìn anh cười, rồi Nhật Thiên lại cầm ly rượu rời đi, anh loanh quanh để chắc rằng không có gì bất thường.
Nhật Thiên vừa đi khỏi thì Mai Vân bước tới chỗ Minh Hân.
- Nếu cô vẫn là cô như trước đây thì có lẽ tôi sẽ nghĩ cô gái trước mặt mình lúc này là phượng hoàng cao quý trên cây, nhưng bây giờ không hiểu sao tôi lại thấy cô chỉ như con gà mái lủi thủi dưới đất. Cho dù có chải chuốt lại bộ lông thì cũng vẫn chỉ là gà mà thôi.
Minh Hân đứng dậy, nhìn Mai Vân mà không tỏ ra bất kỳ biểu cảm khó chịu nào. cô nghiêng đầu nói:
- Cô thôi mỉa mai người khác đi Mai Vân à. Dù là gà hay phượng thì có một điều tôi vẫn luôn hơn cô, đó là những gì tôi có, những gì gần gũi với tôi nhất lại là những thứ mà cô phải chạy rất xa cũng không tới kịp. Mai Vân à, cô hãy quên cái suy nghĩ lọ lem hay công chúa gì đó đi, bởi vì trên đời này không có ai là lọ lem cả. Cái đó chỉ là truyện cổ tích lọ lem và bạch mã hoàng tử thôi, lúc nhỏ cô không đọc nó sao? Trưởng thành rồi, cô phải biết rằng nó không có thật chứ!
Khác với Mai Vân nóng nảy và dễ kích động vì những câu châm biếm lại mình, lần này Mai Vân tỏ ra rất bình tĩnh. Cô chỉ khẽ nhếch môi cười sau lời Minh Hân.
Minh Hân liếc mắt tìm kiếm một chiếc đồng hồ treo tường để xem giờ, trong lúc đó, Mai Vân đưa tay lấy một ly rượu trên bàn chỗ đó. Bàn tay cô khựng lại mấy giây, dường như Mai Vân nảy ra ý xấu gì đó, cô khẽ đưa tay gạt ly rượu vang trên bàn, cố ý cho nó đổ vào Minh Hân.
Chiếc ly đi gần tới mép bàn, tưởng như nó sẽ rơi xuống ngay chiếc váy Minh Hân thì đột nhiên có một bàn tay khác đón lấy nó và nhấc lên.
Tuấn Lâm nâng ly rượu nói với Mai Vân:
- Chưa uống thử đã đổ đi cô không tiếc sao?
Tuấn Lâm đứng giữa hai cô gái, Mai Vân phải ngoảnh đi tránh ánh nhìn từ cậu. Tuấn Lâm nói tiếp:
- Cô muốn thử không?
Mai Vân bị cậu làm giật mình sợ hãi. Tuấn Lâm nhếch môi cười rồi nghiêng tay rót ly rượu vào cô.
Nhưng khi rượu vang bên trong sóng sánh chảy tới gần miệng cốc, Tuấn Lâm bất chợt chuyển hướng cho nó rót vào váy của Minh Hân. Tới lượt Minh Hân giật mình, cô nói:
- Anh làm gì thế?
Tuấn Lâm chỉ cười nhẹ trước phản ứng của Minh Hân, cậu đặt cái ly xuống bàn rồi quay người hẳn sang nhìn Minh Hân. Tuấn Lâm đặt hai tay lên vai cô và nói:
- Em nên thay chiếc váy này ra rồi đó. Em không biết mặc như vậy quyến rũ anh như thế nào đâu.
Tuấn Lâm công khai thể hiện tình cảm ngay giữa nơi đông người. Có phải cậu nghĩ đơn giản rằng sau ngày hôm nay thì mọi chuyện đã kết thúc, và lời hứa của cậu đã có thể được thực hiện? Nghĩ vậy, Tuấn Lâm cúi người hôn nhẹ lên trán cô, sau đó thì thầm:
- Tiệc sắp tàn rồi.
Lời của cậu ngụ ý nhắc nhở cô chuyện cần làm, Minh Hân nhìn cậu gật nhẹ. Cô bỏ đi, lặng lẽ lên phòng riêng của Huy Khang, ở đó, cô có một bộ trang phục khác phù hợp hơn với việc mà cô sắp phải làm. Hành động này của cậu vô ý lọt vào mắt Huy Khang, cậu đã chăm chăm nhìn rất lâu, nhìn thật kỹ phản ứng của Minh Hân, cho tới khi cô lui vào bên trong.
Tuấn Lâm cũng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, cậu đi tới chỗ mẹ của mình, có cả ông Kính Luật, cậu hất hàm ý bảo ông đã tới lúc đưa mẹ cậu về.
Bà Bội Giao không hỏi thêm gì cả, lập tức theo ông ra về một cách lặng lẽ.
Huy Khang nhanh mắt thấy chuyện đó, cậu vội chạy tới chào bà theo phép lịch sự. Sau khi bà đi khỏi, Huy Khang nói với Tuấn Lâm:
- Ba tôi cũng nên về rồi.
Dứt lời, cậu bỏ đi tới chỗ ba và Nguyên Hạo.
Thầm thì gì đó với Nguyên Hạo, Huy Khang nhìn anh, nhận được cái gật đầu từ Nguyên Hạo, Huy Khang vỗ vỗ vai anh rồi bỏ đi.
Nguyên Hạo ghé sát tai nói với chủ tịch:
- Chủ tịch, tới lúc ngài nên về rồi ạ, việc còn lại Huy Khang sẽ lo liệu.
Ông chủ tịch gật gật bảo:
- Xem như đã hoàn tất rồi, chúng ta về thôi.
Đưa ông ra tới cửa, Huy Khang chờ cho ông ổn định trên xe. Trước đó, chủ tịch đứng lại ngắm nghía hồi lâu tấm biển lớn đề Khánh Huy Hotel được trang hoàng lộng lẫy rồi mới vào trong.
Trong lúc chờ ông, Nguyên Hạo thấy phía xa, Hạnh Du đang bước tới xe của Kile, anh ta đã chờ sẵn và mở cửa cho cô. Dừng ánh mắt ở chỗ đó rất lâu, Nguyên Hạo không biết cố gắng dõi theo điều gì. Tới tận khi chiếc xe rời đi, Huy Khang mới vỗ vai anh bảo:
- Đừng tiếc nữa! Hai người sẽ sớm gặp lại thôi mà!
Nguyên Hạo chui vào xe, ngồi kế bên chủ tịch, anh không được lơ là hay phân tâm cho tới khi ông về nhà an toàn.
Thời điểm tiệc tàn sắp tới. Công sức bố trí hôm nay của tất cả mọi người được đền đáp xứng đáng ở những lời khen của các vị quan khách trong và ngoài nước. Huy Khang vinh dự nhận được một vài lời đề nghị chiến lược hợp tác kinh doanh mới, nhưng cậu chỉ khách sáo nói cám ơn và chờ một thời điểm thích hợp hơn mới bàn chuyện làm ăn.
Khi các quan khách dần dần rút khỏi đó, Huy Khang và Tuấn Lâm gấp rút hơn chuyện thực thi kế hoạch của họ. Cả hai đinh ninh rằng khoảng thời gian dài từ lúc rời khỏi bữa tiệc, Minh Hân lúc này đã có mặt ở tầng lầu đó như dự định. Tuấn Lâm tranh thủ đi kiểm tra xe của mình và hướng chạy để chắc chắn. Huy Khang quan sát động tĩnh từ những chiếc xe của Vương Đức Long, vệ sĩ không quá nhiều, và cậu chắc chắn rằng lái xe của ông ta sẽ đánh xe tới tận đây để đón ông chủ. Điều cậu phải luôn cảnh giác chính là sự có mặt của Văn Hoàng, anh ta mạnh hơn cậu, điều đó là đương nhiên, và Huy Khang không muốn đối đầu với anh ta khi biết rõ mình không phải đối thủ.
...
Minh Hân đi tới phòng riêng của Huy Khang. Cô lấy túi đồ trong tủ rồi nhanh chóng thay chiếc váy dài vướng víu này ra, bận vào một bộ đồ khác gọn gàng và thoải mái hơn. Cô xỏ giày, sau đó tháo lắc tay và thay vào đó là một chiếc đồng hồ. Minh Hân lau phấn trang điểm và son môi, cuối cùng lấy chiếc mũ phớt đội lên và với lấy di động, tắt chuông và bỏ vào túi áo.
Bên ngoài, Mai Vân rình rập một cách lén nút. Cô đương nhiên biết căn phòng này là của Huy Khang, cô thật không thể hiểu nổi vì sao Minh Hân vẫn cứ tự do ra vào và sinh sống cùng với cậu sau khi thân phận công chúa quý tộc mất đi. Dù nghĩ tới chuyện gì thì vẫn là sự giận dữ. Trước nay cô và Minh Hân chưa bao giờ hòa hợp một cách đúng nghĩa, gượng ép không được bao lâu. Có thể nói sự mâu thuẫn đó trong lòng cô từ lâu đã biến thành sự giận dữ và căm ghét. Không có một lý do nào rõ ràng và xác thực, nhưng Mai Vân thực sự rất hận Minh Hân.
Có lẽ là bởi..."những gì gần gũi với tôi nhất lại là những thứ mà cô phải chạy rất xa cũng không tới kịp"...
Mai Vân nhìn xuống chùm chìa khóa vẫn còn trong ổ, cô nhẹ nhàng bước tới, đóng cánh cửa khít lại rồi vặn khóa, sau đó vội vàng hấp tấp rút chùm chìa khóa bỏ vào túi xách. Cô đã nhốt Minh Hân trong đó.
Có tiếng cạch, Minh Hân ngoảnh lại và nhận ra điều gì đó bất thường, cô chầm chậm đi tới, vừa muốn nghe ngóng cảnh giác chuyện bất thường đó, vừa nghĩ nếu không có gì cô cần đi ngay. Đưa tay chạm vào tay nắm, Minh Hân không thấy nó chuyển động, cô liền lắc lắc mấy cái, vẫn không có chuyển biến gì.
Minh Hân đập cửa nói:
- Tại sao lại khóa cửa? Là ai vậy? Mở ra! Mở ra nhanh lên!
Cô liên tục đập tay vào cửa, nhưng bên ngoài yên ắng. Dù không phải cách âm tốt nhưng tiếng nói bên trong vọng ra ở khoảng cách gần mới nghe thấy được. Mai Vân im lặng đứng ngoài, cô nghĩ ngợi điều gì đó rồi chạy tới cuối dãy hành lang, trước một căn phòng nhỏ. Cô thử dùng lần lượt các chìa khóa trong chùm đó và đã mở được. Đó là phòng thiết bị. Mai Vân tìm tới một cầu giao điện, cô ngắt cầu giao và đèn điện tầng lầu này vụt tắt.
Vụt tắt hết đèn, Minh Hân lo lắng không hiểu chuyện gì. Cô lại đập cửa nhưng không gọi nữa mà chờ phản ứng từ bên ngoài.
Khóa lại căn phòng đó, Mai Vân trở lại chỗ Minh Hân. Cô chú ý tới chiếc bình cứu hỏa trong hộp. Có lẽ là cô đang có một ý định xấu gì đó với Minh Hân. Nhưng khi cô chưa kịp hành động thì một giọng nữ vang lên phía sau:
- Cô tính làm gì Hoàng Minh Hân vậy?
Mai Vân run sợ, cô mím môi nuốt khan, rất từ từ, rất chậm, cô mới dám ngoái đầu nhìn. Một cô gái với tầm vóc khá chuẩn, cô mặc một chiếc áo khoác đen kiểu chỉ ngắn tới ngang eo, bên trong là một chiếc áo len dài cũng màu đen, chiếc váy ngắn kiểu ôm cũng một màu tối đen. Bóng tối khiến Mai Vân không thấy rõ được mặt cô, nhất là khi đây lại là một cô gái không quen biết.
Khánh Ân đội chiếc mũ giăng lưới che nửa khuôn mặt. Cô đi đôi giày cao, đứng sau Mai Vân một cách ung dung, cô khoanh tay nhìn Mai Vân. Mất mấy giây để đoán sơ qua việc Mai Vân muốn làm, Khánh Ân nhếch môi nói:
- Tiểu thư gì đó à, tôi chỉ hỏi một câu thôi. - Khánh Ân nói thẳng: - Có lý do nào để cô muốn Hoàng Minh Hân chết không?
Mai Vân trừng mắt nhìn cô, rồi chợt nghĩ, hình như Minh Hân gây thù chuốc oán với không ít người, và thù oán đó không hề đơn giản mà tới mức khiến người ta muốn cô chết đi. Mai Vân nghĩ rồi nhìn Khánh Ân. Khánh Ân đủ tinh tường để nhận câu trả lời từ vẻ mặt Mai Vân chứ không cần một câu trả lời bằng ngôn ngữ. Cô lại khẽ nhếch môi.
Rút điện thoại, Khánh Ân gọi cho ai đó và nói:
- Anh lên đây đi!
Người chạy tới là người đàn ông. Đó có lẽ là trợ thủ khá trung thành với cô, hoặc với Vương Đức Long.
Họ đứng cùng nhau ở trước cửa phòng Huy Khang. Khánh Ân bảo Mai Vân mở cửa, Mai Vân lập tức làm theo. Sau đó, cô lại nói với Mai Vân:
- Không mất hai phút để hạ gục cô ta. Cũng không cần giấu mặt cho nên cô hãy đi mở đèn đi!
Mai Vân hành động như một chiến hữu cùng một phe với Khánh Ân, cô lập tức đi mở đèn trong khi Khánh Ân nhàn hạ đứng gọn về một bên, dựa lưng vào tường, còn người đàn ông kia chuẩn bị xông vào bên trong.
Trong lúc ấy thì Minh Hân ở bên trong đang tìm tới cửa sổ, cô kéo rèm cửa và mở cửa sổ hướng xuống dưới. Cô chỉ thấy cảnh người ra về đông đúc chứ không thấy ai đó có thể cầu cứu. Giữa lúc ấy, một bàn tay chợt đặt lên vai cô, cô lập tức xoay người tấn công. Nhưng đúng như lời Khánh Ân nói, so với gã đó thì sức cô chẳng chống lại được tới hai phút. Hắn ta đẩy Minh Hân ngã xuống sàn, cô lồm cồm bò dậy, tức thì hắn xông tới túm lấy áo cổ đẩy mạnh về phía sau khiến vai cô đập vào cây cột đau điếng. Như biết được cô không thể chống cự nữa, hắn ta mới rút trong túi ra một chiếc khăn màu trắng, rồi chụp lên miệng cô. Minh Hân nhanh chóng bị tác dụng của thuốc làm cho mê man, cô trượt xuống dọc theo cây cột, hai mắt mờ dần, lim dim rồi chìm vào giấc ngủ. Hình ảnh cuối cùng thu được từ đôi mắt là hai cô gái đi vào một cách rất thản nhiên, và cô không thể cố gắng thêm một tích tắc nào nữa để nhìn xem họ là ai.
- Đưa cô ta tới phòng họp, tầng cao nhất! - Khánh Ân nói như ra lệnh cho người đàn ông đó. Rồi cô hất hàm bảo Mai Vân: - Dẫn đường đi!
Người đàn ông cõng Minh Hân, đi theo hai cô. Mai Vân từ chối đi chung thang máy vì e ngại hệ thống camera giám sát. Chỉ có Khánh Ân là cần tránh bị nhận ra, nhưng hôm nay với cách ăn mặc và lợi ích từ chiếc mũ, cô dám hiên ngang đứng dưới bất kỳ máy quay nào. Người đàn ông đó thì rất thản nhiên như không hề sợ bị thấy mặt.
Hội trường phòng họp ở đây rất rộng, xung quanh có rèm che và quan trọng hơn là, phòng này không có camera.
Đặt Minh Hân xuống, người đàn ông nghe lệnh Khánh Ân rời đi, chỉ còn lại hai cô. Khánh Ân nói với Mai Vân:
- Làm sao để Hoàng Minh Hân rơi từ đây xuống chắc cô không cần ai dạy chứ!
Trừng mắt lên ngạc nhiên, Mai Vân nói:
- Cái gì?
Khánh Ân thản nhiên gật đầu:
- Chính là cô làm. Không sai đâu. Tôi đã giúp cô chế ngự cô ta, giờ tôi nhường luôn cơ hội xả cơn giận cho cô mà. - Giọng cô đột nhiên lạnh lùng: - Làm đi!
Mai Vân lắc đầu vẻ sợ hãi trước Khánh Ân, cô nói:
- Không. Nếu cô ta chết... Chuyện này... Không...
Khánh Ân vẫn rất điềm tĩnh, cô nhìn Mai Vân nói:
- Cô sợ đó hả? Sợ thì tại sao ban đầu cô còn có ý định hại cô ta? - Khánh Ân lần nữa ra lệnh: - Làm nhanh đi trước khi tiệc tàn và tất cả đều biết.
...
Vương Đức Long cũng ra về. Ông ta chỉ muốn đây là một buổi dạ tiệc bình yên lặng lẽ. Nhưng thực chất thì ông ta luôn lo sợ những tấn công bất ngờ, nhất là sau bài học từ vụ việc lần trước của Huy Khang. Chính vì lẽ đó, ông đã bí mật sai Khánh Ân lẻn vào trong khách sạn, theo dõi động tĩnh từ nhóm người Minh Hân và phòng tránh rắc rối. Với tính toán của lão ta, Khánh Ân vào được khách sạn và đã vô tình bắt gặp cảnh Mai Vân đang có ý hại tới Minh Hân. Không muốn quan tâm quá nhiều tới nhiệm vụ, bởi cô thấy mọi thứ đều rất ổn, trước mắt cô lúc này là cơ hội đòi lại công bằng cho Tuyết Liên - người bạn xấu số đã bị Minh Hân hại chết, cô nghĩ vậy.
Thấy ông ta rời khỏi, Huy Khang nhanh chóng tìm ánh mắt Tuấn Lâm, cả hai gật đầu. Ngay sau đó, Tuấn Lâm cũng ra về như một vị khách bình thường, cố gắng chỉnh thời gian sao cho khi Minh Hân vừa nổ súng, cậu sẽ rời đi được ngay.
Huy Khang đi tới nói với Vương Đức Long:
- Chủ tịch Vương Đức Long. Tôi gọi như vậy vì ông là chủ tịch tập đoàn Hoàng Long chứ không phải là Kỳ Lâm. - Cậu quay sang nhìn Tuấn Lâm nói: - Vì vậy mong chủ tịch Vương Tuấn Lâm đừng hiểu lầm.
Huy Khang miệng vẫn cong lên, vừa nói tiếp:
- Được tiếp đón rất nhiều vị khách quý như chủ tịch Vương Đức Long đây quả thực đã là thành công lớn trong một ngày kỷ niệm lớn 10 năm mới có một của Khánh Huy. Lấy tư cách là đại diện tập đoàn Khánh Huy, tôi hy vọng ông có một ánh nhìn thân thiện với khách sạn nói riêng và tập đoàn Khánh Huy nói chung. - Cậu nói mấy lời này chủ yếu để ra hiệu Minh Hân trên cao thấy cậu cùng ông ta đi ra và ra tay. Tới lúc xe đón Vương Đức Long tới, Huy Khang nói: - Chúc ông thượng lộ bình an.
Vương Đức long chỉ nhìn cậu nhếch môi chứ không đáp một lời. Lời nói chẳng có tác dụng gì cả, ông cho là như vậy, nhất là khi đây đang là giữa chốn đông đúc các nhân vật của tầng lớp thượng lưu. Quan trọng là cả hai làm được những gì để chiến đấu với đối phương kìa.
Trong lòng cả hai người Tuấn Lâm và Huy Khang lúc này đều căng như dây đàn. Cả hai chờ một phát súng quyết định. Tuấn Lâm cũng đã chuẩn bị tư thế để chạy tới lái xe rời đi. Huy Khang đang đứng rất gần Vương Đức Long, cậu cố gắng gây cho ông ta cảm giác an toàn trong giây lát. Ngay sau đó, Huy Khang chậm chân khẽ lùi liên tiếp ba bước đúng kế hoạch nhắc Minh Hân tới lúc ra tay.