Chiếc xe hơi tiến lại gần khu vực lối ra số 4 khách sạn Khánh Huy, vừa vặn đúng thời điểm Minh Hân tới đó, cô liền chui vào trong ngay khi chiếc xe ở gần. Ông Kính Luật đánh lái chạy tới một vùng cỏ ven một cái hồ lớn.
Gió xào xạc nghe khô khốc, Minh Hân thấy vài hạt bụi bay tới bám vào kính xe. Qua cửa kính, cô thấy phía xa xa, mặt hồ phẳng lặng, một giây cho những cảm xúc lâng lâng nhè nhẹ. Lấy lại sự nghiêm túc, cô bắt đầu nói với bà Bội Giao:
- Cháu đã suy nghĩ về những gì bác nói, một cách nghiêm túc và cẩn thận. Đối với việc Vương Đức Long hợp tác với Hàn Khoa cùng sang New York, bác đã từng nói như vậy có thể kết thúc thù hận, nhưng cháu lại nghĩ khác. Hai nơi xa xôi vẫn đang tồn tại hai thế lực đối đầu, khi thù hận ân oán nặng nề như vậy thì khoảng cách địa lý chẳng thể làm cho lòng căm hận phai mờ. Lão ta chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho Khánh Huy và anh Tuấn Lâm và ngược lại. Không nói dối bác, chính cháu cũng không đủ khoan dung để tha thứ cho kẻ tàn ác đó. Chính vì thế, cháu muốn nói với bác rằng, thứ cháu lựa chọn, là báo thù, là giữ Vương Đức Long ở lại. Và cháu muốn biết, làm sao để chú Hoàng Huy Khang tránh được rắc rối với số giấy tờ đó?
Bà Bội Giao lắng nghe lời cô nói, sáu khi im lặng chờ cô ngừng lời bà mới bảo:
- Cháu không nghĩ mình quá tham lam rồi sao? Muốn báo thù, muốn tốt cho Hoàng Huy Khang, lại muốn tốt cho cả anh cháu nữa. Cháu có biết rằng, nếu như Vương Đức Long đi New York, cơ hội làm ăn lớn, có thể ông ta sẽ quên cái tên Khánh Huy hay Kỳ Lâm, còn nếu cháu nói làm cho ông ta ở lại, thì đó chính là phán quyết ngồi tù cho Hoàng Huy Khang hay sao?
Minh Hân thẳng thắn trả lời:
- Đưa ra lời đề nghị với cháu, bác hẳn đã có sự chuẩn bị.
Bà bật cười lạnh rồi nói:
- Được rồi. Chúng ta sẽ trực tiếp giải quyết vấn đề luôn. - Bà bắt đầu trình bày: - Hạnh Du vẫn sẽ phải đính hôn với Kile, nhưng ngay sau đó, ta sẽ nhờ phía ngân hàng Hồng Kông gây ra một chút trục trặc cho Hàn Khoa và thổi phồng nó như một khó khăn lớn. Chuyện này sẽ làm cho Hàn Khoa phải gấp rút giải quyết bằng cách qua New York mà không thể gồng gánh cho Hoàng Long ngay được. Việc đó sẽ chốt Vương Đức Long lại đây một thời gian. Hạnh Du vì thế cũng sẽ cách biệt với Kile. Tiếp theo đó, ta sẽ giao lại cho cháu bản gốc các giấy tờ về vụ Hoàng Huy Khang.
Minh Hân nghe qua quả thực thấy rất khả thi. Nhưng cô đột nhiên lại có thắc mắc mới:
- Nhưng thưa bác, vì sao bác lại có bản gốc đó ạ? Chẳng phải bác đã nói nó ở chỗ Vương Đức Long hay sao?
Bà Bội Giao đưa mắt nhìn cô rồi trả lời:
- Cháu gái, cháu có biết lý thuyết này không? Thù trong đáng sợ hơn giặc ngoài. Dễ hiểu hơn thì gọi là Tay áo có ong đó.
Vậy là đủ để hiểu, bên cạnh Vương Đức Long có người của bà. Có lẽ cơ hội lấy về được bản gốc đó là rất lớn nên bà Bội Giao mới tự tin như vậy. Thầm đánh giá bà, một phu nhân cao quý tưởng chừng như rất đỗi bình thường, giản dị và đoan trang, tâm lý và hiện đại thì thực ra lại là người phụ nữ rất biết tính toán nếu không muốn nói là mưu mô. Bà có tầm ảnh hưởng và nắm bắt mọi chuyện một cách âm thầm, hành động một cách kín đáo. Nghĩ tới đó, cô mới hỏi tiếp:
- Vậy bác nói đi ạ, cháu phải làm gì cho bác?
Lần này, bà Bội Giao bật cười thật lớn, vài giây sau thì bảo:
- Thông minh và rất biết suy nghĩ.
- Bác không thể đột nhiên đề nghị làm cho cháu nhiều chuyện như vậy mà không đòi hỏi gì được.
Bà ngưng lại nụ cười, giữ vẻ nghiêm túc, nói:
- Đơn giản lắm cháu gái. Có hai việc. Thứ nhất, Vương Đức Long đang bán đi số cổ phần của Kỳ Lâm thuộc sở hữu của ông ta, nhưng lại đề phòng không cho nó rơi vào tay Tuấn Lâm. Vì thế, hãy làm cho nó thuộc về cháu. Tất nhiên là cái tên Hoàng Minh Hân thì không được, hãy tìm một người có thể tin tưởng, không có bất cứ liên quan tài chính kinh tế gì với chúng ta và nhờ họ giúp, toàn bộ chi phí sẽ do ta chịu. Sau khi cháu trở thành chủ nhân của số cổ phần đó thì...đến lúc cháu làm việc thứ hai.
Minh Hân đang muốn thắc mắc vì sao bà lại muốn cô lấy số cổ phần đó về mình, nhưng cô nghĩ rằng, việc đó lại liên quan tới việc thứ hai mà bà nhắc. Vì thế, cô hỏi:
- Vậy việc thứ hai là gì?
Bà Bội Giao chớp mắt một cái, quay hẳn sang cô, nhìn một cách trực diện và chậm rãi lên tiếng:
- Tới lúc đó, cháu hãy đến với Tuấn Lâm - con trai ta.
- Cái gì? - Minh Hân hoảng hốt thốt lên.
Bà liền lên tiếng trấn an sự bất ngờ này bằng giọng nói nhẹ nhàng:
- Cháu rất rõ Tuấn Lâm đối với cháu như thế nào. Không phải khi sinh ra Tuấn Lâm đã lạnh lùng như thế, mà bởi vì nó đã bị thiếu đi quá nhiều thứ, tổn thương quá nhiều. Nó đã từng hỏi bác, nếu muốn có được thứ nó muốn, nó phải đổi bằng sự trả thù thì có nên đổi hay không? Bác biết, điều nó muốn chỉ là một cô gái - người mà nó trót rung động khi trái tim đã đóng cửa nhiều năm.
- Bác nghĩ cô gái đó chính là cháu và rồi làm tất cả để cháu và anh ấy ở bên nhau ư? - Minh Hân tiếp lời.
Bà Bội Giao lại nói:
- Cháu có yêu Tuấn Lâm hay không bác không biết, nhưng chắc chắn cũng phải có chút gì đó gọi là tình cảm đúng không? Vì thế, hãy ở bên Tuấn Lâm. Cháu có tất cả, không thua gì gia đình Khánh Huy mà cháu đã lạc vào đó gần hai mươi năm cả. Hai đứa sẽ được hạnh phúc thôi, đó là kết thúc của tất cả rồi.
Minh Hân im lặng không đáp. Biết trước cô sẽ phản ứng như vậy vì cô không hề yêu và muốn ở bên Tuấn Lâm, bà Bội Giao có chút thay đổi sắc mặt, bà nói:
- Cháu không nghĩ đó là cái kết có hậu cho tất cả sao? Nhanh thôi, Vương Đức Long sẽ mất tất cả sau khi ông ta buông tay khỏi cổ phần Kỳ Lâm. Cháu là người thông minh, đã tới lúc đánh một dấu chấm cho tất cả rồi. - Bà nói thêm: - Nếu không như vậy, một cuộc chiến sinh tử sẽ bùng nổ nảy lửa, Hoàng Huy Khang hoặc sẽ bị trừ khử để hả giận, hoặc sẽ lĩnh một cái án không nhỏ từ viện kiểm sát và tòa án, một cặp tình nhân tan vỡ và trở về hai đầu chiến tuyến, bản thân cháu cũng vẫn sẽ mơ hồ trong con đường tối tăm. Nghĩ cho kỹ đi, những gì được và mất.
- Nghe giống một lời đe dọa hơn là khuyên răn rồi đó thưa phu nhân. - Minh Hân đổi cách xưng hô và buông một câu nhận định. - Đây là uy hiếp chứ giúp đỡ gì.
Không cáu giận với cô, bà nhẹ giọng bảo:
- Miễn sao Tuấn Lâm cảm thấy vui là được rồi.
- Vui sao? - Minh Hân nói: - Có lẽ anh ấy vui thật. Nhưng đây không phải cái kết có hậu nhất đâu ạ.
Không muốn nói thêm với cô về chuyện này, bà Bội Giao tỏ ra lạnh lùng nói câu cuối cùng:
- Giống như lần trước, cháu đừng nôn nóng, vẫn còn thời gian suy nghĩ, hãy nghĩ thêm một lần rồi đưa ra quyết định, lần này là quyết định cuối cùng. - Bà ra lệnh cho ông Kính Luật: - Xong việc rồi, tới thẳng công ty cho tôi.
Có vẻ là muốn Minh Hân đi, cô mím môi nén tiếng cười lạnh rồi quyết định nói:
- Không cần suy nghĩ thêm nữa, cháu đồng ý. Nhưng nếu như bác làm thiếu dù chỉ một việc nhỏ những gì đã hứa thì cháu cũng sẽ không làm bất cứ việc gì theo lời bác.
Bà Bội Giao cười, vui mừng với quyết định này, bà đáp:
- Được thôi. Quyết định vậy đi. Khi trở thành người một nhà rồi, hãy dùng sự thông minh và phẩm chất này cống hiến cho Kỳ Lâm và giúp đỡ Tuấn Lâm. Cả hai chúng ta sẽ cùng làm điều đó.
Minh Hân xuống khỏi xe, cô đóng cánh cửa lại rồi đưa tay vén tóc vì bị gió thổi. Chiếc xe chạy đi xa, Minh Hân nhìn theo nó một lát rồi quay bước, cô dạo bộ trên bãi cỏ xanh nhợt, tâm tư phiêu lãng đi một nơi nào đó rất xa.
Mới đây cô còn nói với chủ tịch rằng muốn đứng vào chỗ của Nguyên Hạo, giờ cô lại đồng ý tới Kỳ Lâm, vậy là sao? Mọi thứ thay đổi chỉ trong chớp nhoáng, không phải thay đổi trong lòng cô, mà là bởi vì cục diện trước mắt, bởi thế thời hỗn tạp nhiều lo âu.
Bao lâu...
...để cô đi hết quãng đường đời này?
Khi vẫn còn lắm chông gai.
Gió lạnh thổi từ biển vào, Minh Hân đã đi xe buýt tới đây và cứ ngồi như vậy cho tới khi sẩm tối. Cô đưa tay ôm lấy cơ thể và xoa xoa cánh tay. Khi trời đã tối mịt, cô mới nghĩ tới chuyện rời đi. Thế nhưng, nỗi lòng vẫn chưa được giải tỏa. Nghĩ rồi cô gọi cho Nhật Thiên. Hai người nói chuyện gì đó, cuối cùng Minh Hân nhắc:
- Anh tới bằng xe hơi được không, tôi thấy hơi lạnh.
- Được rồi, tôi đến ngay đây.
Chắc chắn cô lại có chuyện gì đó rồi, anh nghĩ. Giữa họ là mối liên kết đơn giản nhưng bền chặt, cô luôn xem anh là một chiến hữu đáng tin cậy dù là chuyện gì. Và anh thì luôn sẵn lòng với những chuyện đó.
Khoác chiếc áo vào vai Minh Hân, Nhật Thiên ngồi xuống bên cạnh cô nói:
- Sao vậy tiểu cô nương?
- Bổn cô nương quả thực đang có chuyện, các hạ có sẵn lòng giúp một tay không? - Cô đáp, hùa theo cách xưng hô của anh. Điều này khiến Nhật Thiên phì cười, anh bảo:
- Nói đi!
Minh Hân nhìn anh và nghĩ, dù đang tình huống nào thì người cô tin tưởng để nói tất cả lại là Nhật Thiên. Anh là người mà cô sẵn sàng chia sẻ tấm lòng, dù là uẩn khúc hay lý do gì đó khó nói, chuyện gì đó khó giải thích...
- Cô muốn tôi thay cô lấy số cổ phần đó sao?
Nhật Thiên lên tiếng hỏi sau khi nghe cô thuật lại sự việc. Minh Hân nhìn anh ái ngại bày tỏ:
- Tôi đã suy nghĩ nhiều rồi. Đây không phải chuyện tôi muốn là được. Cứ coi như một cuộc trao đổi có được có mất đi. Xem xét kỹ hơn thì tôi chẳng mất gì, mà lại được rất nhiều kìa. Đơn giản là đi khỏi Khánh Huy, tới bên đó với mẹ con họ mà thôi. Nhưng chúng ta sẽ giúp chú Huy Khang tránh khỏi rắc rối, anh Hạo và Hạnh Du cũng sẽ có cơ hội được đến với nhau. Tôi không biết bản thân mình giá trị ở chỗ nào mà bà ấy lại cố gắng để làm vậy. Nhưng thôi thì có ra sao thì cũng là tôi chịu, anh chỉ cần giúp tôi lấy số cổ phần đó thôi.
Nhật Thiên nghe vậy thì nói:
- Huy Khang và Nguyên Hạo biết chuyện thì sẽ phức tạp đó!
- Tôi biết anh sẽ giúp. Tôi chắc là vậy. Vì thế anh cứ coi như chỉ đang ở vị trí trung gian giúp tôi lấy cổ phần, chỉ đứng tên một lát thôi mà.
Nhật Thiên cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, anh nghĩ mình không được vội vàng như quyết định mua một món đồ hay bán đi một vật.
- Không. - Nhật Thiên lắc đầu. - Minh Hân, tôi xin lỗi. Phu nhân Giang Bội Giao có thể sẽ làm được như bà ấy hứa, nhưng cô thì không thể rời khỏi Huy Khang được. Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ bất cứ khi nào cô khó khăn, kể cả chuyện này. Thế nhưng việc cô ra đi thì tôi không thể nghe theo được. Tôi sẽ không giúp để cô rời xa Huy Khang đâu.
- Tại sao? - Minh Hân lên tiếng hỏi.
- Bởi vì... - Nhật Thiên khựng lại không nói nữa. Anh đáp lại ánh nhìn khó hiểu của cô rồi bảo:
- Minh Hân, cô biết chuyện Nguyên Hạo sẽ cùng Vương Hạnh Du bỏ trốn khỏi lễ đính hôn đúng không? - Cô gật nhẹ, anh liền tiếp: - Tôi biết cô muốn tốt cho tất cả bọn họ, nhưng chuyện này còn liên quan tới hai người đó nữa. Cô muốn làm theo kế hoạch riêng của mình, hai người đó cũng vậy. Đều là tính toán kỹ lưỡng nhưng biết đâu chừng lại tự phá hỏng của nhau cũng nên ấy.
Minh Hân chau mày quay sang nhìn anh buồn bã than:
- Vậy thì tôi biết làm thế nào đây?
Giọng cô mệt mỏi trùng xuống, tỏ ra bế tắc và lo lắng, Nhật Thiên thấy cô có vẻ suy sụp ý chí, anh liền bảo:
- Minh Hân, tấm lòng của cô ai cũng hiểu, cô không cần phải làm gì, không cần phải hy sinh cho ai cả. Giống như tấm lòng của cô đối với mọi người, mọi người ai nấy cũng đều muốn tốt cho cô. Nếu cô hy sinh lần này, chuyện không chắc chắn được giải quyết, ngược lại làm cho tất cả rối lên. Hãy nghe tôi!
Cô đảo mắt đi chỗ khác, môi mím lại:
- Người mà tôi không muốn phải chịu khổ nhất chính là chú Huy Khang, Nhật Thiên à. Tôi muốn làm gì đó cho chú ấy, nhỏ bé thôi.
Suy nghĩ lâu nay của anh được dịp làm rõ, anh hỏi Minh Hân:
- Minh Hân, tôi muốn nghiêm túc hỏi cô một chuyện.
Thấy cô nhìn sang mình, anh bắt đầu nói:
- Đối với Vương Tuấn Lâm, cô như thế nào? Tôi thấy cô có vẻ không vui khi tới với cậu ta.
- Nếu tôi nói rồi anh có tin không?
Nhật Thiên cười:
- Tôi tin vào sự chân thành của cô.
Minh Hân hướng ánh nhìn ra xa ngoài khoảng không tối tăm, nghe văng vẳng bên tai tiếng sóng biển ào ào nhưng nhẹ và êm, cô nói:
- Có thể tôi vẫn còn quá trẻ để nói về tình yêu, nhưng tôi biết nó ấm áp và ngọt ngào. Đối với Tuấn Lâm, tôi cũng nghĩ rằng mình yêu anh ấy, nhưng cảm giác đó nhạt nhòa lắm. Khao khát yêu thương nó không mãnh liệt như tôi tưởng tượng. Một chút cảm xúc thôi, - cô nhìn Nhật Thiên hỏi: - không đủ để gọi là tình yêu đúng không?
Nhật Thiên kín đáo nở nụ cười. Rồi anh cũng nói rất chân thành:
- Kể từ giờ phút này, cô nên dùng tất cả sự nhạy cảm của mình để quan sát những người xung quanh, rồi cô sẽ thấy một điều rất thú vị.
Lời nói này với Minh Hân thì thật sâu sắc. Cô hơi bặm môi vì nghĩ ngợi nhưng rồi lại thôi. Nhật Thiên lại bảo:
- Được rồi, đứng dậy đi, về thôi!
Vừa nói, anh vừa đứng lên, vỗ nhẹ vai cô. Nhưng Minh Hân vẫn ngồi đó, anh cũng dừng chân. Minh Hân không nhìn anh mà cất tiếng:
- Nhật Thiên, anh giúp tôi đi!
Nhật Thiên chau mày một cái sau đó nói:
- Cô quyết tâm làm sao?
Minh Hân ngoái cổ nhìn anh, hơi e dè gật gật đầu. Nhật Thiên thở hắt ra một cái rồi ngước nhìn bầu trời cao. Minh Hân sợ anh từ chối nên nói thêm:
- Với tôi anh như là một người anh trai vậy.
Biết cô là người quyết đoán. Khi đã quyết thì sẽ làm tới cùng, khi cô đã quyết thì dù có nghe anh khuyên bảo, thì cô vẫn sẽ làm theo ý mình. Cô bướng bỉnh và cố chấp, nhưng điều đó xuất phát từ tấm lòng chân thành, anh hiểu được điều đó. Lại thở hắt một cái nữa, anh gật gật rồi nói:
- Anh trai thì phải giúp em gái chứ. Được rồi, về đi, còn phải ăn tối nữa mà.
Minh Hân vui vẻ mím môi cười. Trong lòng cả hai đều đang hy vọng chuyện này tới tai Huy Khang sau khi xong xuôi. Nhật Thiên sâu sắc hơn một chút, anh biết một lý do mà không thể để Huy Khang biết được, cậu nhất định sẽ phản đối tới cùng.
Sau bữa ăn, Nhật Thiên lán lại nói với Minh Hân:
- Cái chuyện lễ đính hôn đó, cô nên giải quyết với Nguyên Hạo đi, nếu không làm rõ ràng mọi chuyện thì tất cả các hành động của chúng ta sẽ làm hại lẫn nhau đó.
Minh Hân gật đầu:
- Tôi hiểu rồi.
Xong xuôi các công việc, Minh Hân lựa lúc mọi người gần như đã ngủ hết, cô nhìn đồng hồ, 22h15. Cô lấy di động soạn tin nhắn.
Chưa đầy hai phút sau, Nguyên Hạo chạy xuống. Thấy Minh Hân ngồi trên xích đu, anh liền tiến tới ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, đối diện với cô. Minh Hân nhìn anh khẽ mỉm cười. Cô không vội đặt vấn đề ngay mà ngước nhìn bầu trời và thấy mặt trăng ẩn hiện sau những đám mây lưa thưa.
Thấy cô im lặng không mở lời, anh cũng không tiện hỏi, anh biết rõ em gái mình tính tình ra sao mà, giống như mặt trăng trên cao kia, có thể tự do tỏa sáng, lung linh bởi chính ánh sáng của mình, nhưng rồi lại có những lúc trầm tư ngượng ngùng hay e ấp rúc trong đám mây, cố giữ lấy một khoảng không tĩnh lặng.
- Em cứ im lặng vậy thôi sao? - Cuối cùng thì anh vẫn là người mở lời trước.
Minh Hân đưa mắt nhìn anh trả lời thẳng vào vấn đề mà cô muốn nói:
- Anh có thể đừng đi trong ngày Hạnh Du đính hôn không? Ý em là anh đừng trốn đi xa có được không?
- Em muốn nói gì hả? Anh không hiểu em định nói gì? - Nguyên Hạo nhìn cô nghi hoặc.
Cô đáp:
- Anh cứ mặc kệ cho Hạnh Du đính hôn đi và đừng đưa cô ấy đi trốn.
- Minh Hân à, sao tự nhiên em...
Minh Hân cụp đôi mắt xuống, không muốn để anh đoán ra suy nghĩ của mình qua ánh mắt.
- Anh là người đàn ông duy nhất trong gia đình của chúng ta. Dù em có trưởng thành, có thể tự lo cho mình được nhưng còn mẹ thì sao? Anh có nghĩ tới bà không? Mẹ cô đơn bao nhiêu năm qua, mong chờ cái ngày chúng ta đoàn tụ. Giờ anh lại muốn cao chạy xa bay cùng cô gái anh yêu và bỏ lại em và mẹ ư? Em thấy điều đó thật không đáng.
Lắng nghe cô, anh bảo:
- Minh Hân, về chuyện này, có thể em không tin anh, nhưng anh đảm bảo anh sẽ không bỏ đi vĩnh viễn. Anh muốn được làm gì đó cho Hạnh Du sau những gì cô ấy vì anh mà chịu đựng. Anh hiểu điều em muốn nói, nhưng em cũng nên hiểu cho anh.
- Anh à. - Minh Hân nhìn anh rồi nói: - Anh để Hạnh Du đi đi, để cô ấy đính hôn, sống cuộc sống theo số phận của cô ấy. Nắm tay nhau bước qua khó khăn quả là một điều tuyệt vời trong tình yêu, nhưng anh nên nghĩ cho những thứ khác. Cuộc đời anh không chỉ có một mình Vương Hạnh Du đâu.
"Anh à, nghe em đi, rồi hai người sẽ lại được bên nhau."
Lời cô nói khiến Nguyên Hạo cảm thấy rất lạ, rồi chợt thấy hơi thất vọng. Cô không hiểu và thông cảm cho anh, không tán thành với cách mà anh làm. Tại sao lại nói anh buông tay Hạnh Du chứ!? Nguyên Hạo tự mình đặt ra câu hỏi.
Không chờ cho Nguyên Hạo suy nghĩ và nói thêm, cô đứng dậy nói:
- Anh nên tỉnh táo để biết bản thân mình không thể níu được Hạnh Du. Buông tay ra, để cho cô ấy sống cuộc sống mới, rồi cô ấy sẽ quên anh và anh cũng thế. Không có Vương Hạnh Du, cả anh, em và tất cả những người xung quanh chúng ta cũng đều rất tốt. Anh hãy nghe lời em nói, rồi từ bỏ chuyện cướp người bỏ trốn đi được không?
Anh nghĩ Minh Hân đang muốn nhắc anh về điều quan trọng hơn là cô và mẹ - gia đình của anh, nhắc anh về nghĩa vụ và trách nhiệm của một người con trưởng, nhưng điều đó lại buộc anh phải từ bỏ Hạnh Du - cô gái mà anh hứa sẽ bảo vệ, hứa sẽ đưa cô đi, hứa sẽ bỏ tất cả để cùng cô chạy trốn. Như lời anh nói với Minh Hân, anh đi, không có nghĩa là đi mãi. Rồi anh sẽ lại trở lại, trở lại khi tất cả đã an bài.
Nguyên Hạo đứng dậy, đối mặt với cô và nói:
- Anh xin lỗi, anh không thể nghe theo em được. Anh nhất định cùng Hạnh Du ra đi.
Tại sao không nghe em nói? Minh Hân muốn hét lên câu đó. Tại sao lại cố chấp như thế? Anh có biết rằng việc làm đó chính là tuyến bố chống lại Vương Đức Long hay không? Làm như vậy, ông ta sẵn sàng giết anh ngay khi thấy anh trong tầm mắt. Minh Hân bực bội, cô đã phải dùng những câu nói đó để anh hiểu, theo một phương diện khác rồi từ bỏ chuyện chạy trốn nhưng anh lại không nghe, cứ thế này cô làm sao mà làm được chuyện kia.
- Em đi ngủ đi, anh nghĩ hôm nay em không được khỏe. Lên phòng đi!
Nguyên Hạo nói rồi xoay bước, Minh Hân nghĩ ngợi vài giây rồi quyết định. Cô chớp hai hàng mi một cái lạnh lùng rồi liếc nhìn anh và cất tiếng:
- Trần Nguyên Hạo.
Nghe cô gọi vậy, bước chân anh khựng lại. Ngoái đầu nhìn, anh thấy cô có vẻ tức giận.
Minh Hân nói rất chậm:
- Giờ anh chọn Hạnh Du...hay là em?
...
Nguyên Hạo ngồi trong phòng, nghĩ mãi về lời Minh Hân. Sự lựa chọn khó khăn nhất của anh. Một giây thôi, anh đã nghĩ Minh Hân trẻ con và ích kỷ, nhưng rồi khi suy nghĩ về những gì cô nói, anh lại cảm thấy rằng cô đang chân thành. Liếc nhìn về phía tủ đồ, qua chiếc kính sáng, anh thấy một chiếc ca-vát treo tử tế gọn gàng. Nhớ lại từng ánh mắt, từng nụ cười của Hạnh Du, anh còn nhớ cả những câu mà cô hay nói, nhớ cả cái cách mà cô đỏ mặt hơi ngượng khi nắm tay nhau, khi anh ôm lấy cô hay thân mật hơn một chút. Đôi mắt cô nói rõ cho anh rằng cô đang rất hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, trước mắt anh là một sự lựa chọn.
...
Minh Hân ngồi thu chân trên xích đu. Mắt cô nhìn vô định không chớp. Sương đêm bắt đầu giăng phủ một cách lặng lẽ, cô cảm thấy chân tay mình hơi ướt lạnh, thế nhưng vẫn ngồi yên ở đó. Đóng vai một người hùng lặng lẽ giải quyết rắc rối, cô không biết mình có phải người cao cả hi sinh cho người khác không hay là kẻ phá phách làm tất cả rối ren.
Dù sao thì, cô cũng đã lựa chọn. Dù có đúng sai thế nào, hậu quả ra sao thì người gánh trách nhiệm chỉ có một mình cô.
Đôi khi, cô nghĩ mình nên tự bước, chứ không cần ai giảng giải lối này lối kia, rẽ trái hay vòng phải. Cô cứ đi, rồi vấp ngã hay hẻm cụt thì cũng là do cô tự mình lựa chọn, bài học đường đời cũng từ đó mà khắc sâu trong cô.
Đặt tay lên vai cô, Nhật Thiên vỗ nhè nhẹ. Minh Hân ngước nhìn, thấy anh mím môi cười và gật gật đầu. Cô biết anh đang muốn an ủi mình. Cô cố cười nói:
- Được rồi đó. Anh ấy chắc chắn sẽ nghe tôi.
- Chắc chứ? - Nhật Thiên dù tin chắc điều đó nhưng vẫn thuận miệng hỏi.
Minh Hân gật đầu liền mấy cái, Nhật Thiên cũng gật theo. Rồi cô lại bảo:
- Tôi đã hẹn rồi, ngày mai anh tới gặp mẹ Tuấn Lâm đi. Việc mua bán là của hai người mà. Xong việc rồi chỉ cần sang tên thôi.
...
Nhật Thiên lái xe tới nơi thì đã thấy bà Bội Giao đứng bên ngoài xe chờ sẵn. Anh xuống xe và đi chậm tới. Suy nghĩ của anh về một người phụ nữ trải qua quá nhiều sóng gió cả trong gia đình và trên thương trường thì sẽ rất mạnh mẽ, can đảm và có một bộ óc rất biết suy nghĩ và tính toán, hôm nay anh đã thấy được phần nào. Bà luôn tỏ ra là một phụ nữ hiện đại và khá kín tiếng, nhưng thực tế thì bà sâu sắc hơn tất cả những điều đó, bằng chứng là việc bà nghĩ ra một đối sách chu toàn để đưa ra với Minh Hân.
- Tôi rất lấy làm ái ngại vì đã để phu nhân nhọc công chờ mình. - Nhật Thiên lên tiếng một cách khách sáo khi tới gần bà.
Bà Bội Giao liếc nhìn sang, thấy anh đang thong thả ngắm nhìn mặt nước dưới hồ, xa xăm nhưng không mang nét buồn hay chiêm nghiệm, vì thế không thể đoán ra được tâm tư, chỉ đơn giản là một cái nhìn xa.
- Tôi đã nhận được fax rồi. Âu Nhật Thiên - bác sĩ đa khoa đã học tập và đang làm việc tại Trung tâm y học L.A.
- Rất hân hạnh được gặp bà, phu nhân Giang Bội Giao. - Nhật Thiên mỉm cười cúi đầu rất lễ độ.
- Một bác sĩ đa khoa có cuộc sống ổn định bỗng nhiên nhúng tay vào kinh doanh có phải rất khó thuyết phục không?
- Bà cần một lý do hợp lý sao? - Anh cong môi nhún vai đáp: - Đơn giản thôi, tuy là một bác sĩ cống hiến cho sức khỏe cộng đồng nhưng ngoài ra tôi còn có sở thích chơi chứng khoán, chú tôi lại là một ông hoàng trong giới chứng khoán L.A. Tôi tới đây vì muốn tập tành một chút để không làm ông mất mặt. Và tôi muốn dùng quỹ tiền mình có đầu tư cho kinh doanh, nguồn thu nhập ổn định từ số cổ phần đó sẽ phục vụ tôi trong công tác "học tập" này. Như vậy thì sao thưa phu nhân?
Bà cũng chỉ cần một lý do hợp lý, mục đích để che mắt Vương Đức Long. Nếu anh đã là người mà Minh Hân tin tưởng, bà cũng không làm khó. Hồ sơ lý lịch và tất cả những gì về anh đều rất lạ, không hề liên quan gì đến Khánh Huy hay Kỳ Lâm, đó là điều quan trọng nhất quyết định anh có thể qua mắt Vương Đức Long hay không?
Bà Bội Giao rút trong túi xách ra một tập tài liệu, đưa cho Nhật Thiên và nói:
- Đây là tất cả, cậu hãy đọc kỹ rồi làm theo là được. Còn về chuyện tiền bạc, cậu yên tâm, tôi sẽ lo, không để cậu bỏ tiền túi ra đâu. Dù sao thì cũng là mua cho con trai hay con dâu tương lai của tôi mà.
Nghe tới "con dâu tương lai", Nhật Thiên không khỏi rung nhẹ môi cười. Đối với một việc sắp sẵn, anh thấy thật khó chịu. Muốn Minh Hân tới với Vương Tuấn Lâm sao? Để chuyện đó xảy ra thì có phải anh chính là kẻ tiếp tay đẩy Minh Hân vào chỗ mà cô không thích sao? Anh giúp kẻ khác kéo cô ra xa khỏi Huy Khang và mọi người sao? Thật khó để chấp nhận chuyện đó.
Ngưng dòng suy nghĩ đó, Nhật Thiên nói:
- Nếu không phải Kỳ Lâm là một tập đoàn khá phức tạp thì tôi cũng muốn mua bỏ túi một số cổ phần. Nhưng đáng tiếc không có cơ hội rồi.
Bà đáp:
- Giang sơn thống nhất, rồi Kỳ Lâm sẽ lại nguyên vẹn về tay Tuấn Lâm thôi. Dù bất kỳ ai có ý định tranh chấp, tôi cũng không e ngại đâu.
Nhật Thiên lần nay cười lớn bảo:
- Tôi chỉ nói một câu đùa giỡn thôi mà, sao phu nhân phải căng thẳng thế!? Thú thực tôi không thích Kỳ Lâm một chút nào, bà không cần đề phòng tôi. Tôi hứa trao trả Minh Hân thì nhất định sẽ làm.
Đưa mắt nhìn anh một cái, bà Bội Giao quay bước đi mà không tạm biệt một câu. Nhật Thiên không quá quan trọng chuyện đó, nhưng khi bà bước được vài bước thì anh lên tiếng:
- Ép buộc một cô gái không có gì trong tay thật không hay thưa phu nhân.
Bà Bội Giao quay lại, nhìn anh. Bà đoán rằng anh đã biết tường tận mọi chuyện từ Minh Hân. Nhật Thiên cười nhẹ rồi nói tiếp:
- Bà biết rất rõ Minh Hân không có tình cảm với con trai bà cho nên mới bày ra chuyện này ép cô ấy, chứ nếu yêu đâu cần bà gọi, họ sẽ tự tìm tới với nhau không phải sao? Minh Hân thông minh và cũng rất kín đáo, cô ấy sẽ không thể hiện ra rằng mình không vui đâu. Cô ấy chắc chắn sẽ sống cuộc sống lặng lẽ mà chẳng ai đoán được cô ấy nghĩ gì. Điều tôi muốn nói là, Vương Tuấn Lâm chỉ cần sơ hở một ly là lập tức mất cô ấy ngay, tới lúc đó thì xem như công sức của bà chỉ đổi được số cổ phần kia chứ không đổi được nụ cười cho cậu ta. - Anh ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: - Phu nhân hãy xem đó là một lời khuyên, lời nhắc nhở của một người cũng đang trong tuổi xuân yêu đương chứ đừng nghĩ đó là lời dọa nạt mà oan cho tôi.
- Tôi không ép buộc ai cả, tất cả là tự nguyện, dựa trên cơ sở hợp tác đôi bên có lợi. Cậu nói vậy chẳng lẽ cậu có tình cảm với cô bé đó sao? Cậu...yêu cố ấy hay sao?
Thấy bà nghĩ hoặc, có lẽ bà không biết quan hệ và tình cảm giữa anh và Minh Hân là gì cho nên mới đoán như vậy. Anh bật cười rồi thơt hắt một cái bảo:
- Minh Hân trong tim tôi luôn là một cô em gái dễ thương. Và tôi biết đâu mới là nơi cho cô ấy hạnh phúc. Tôi chắc đó. Nhưng dù sao thì tôi cũng muốn xem, tâm huyết phu nhân đây bỏ ra sẽ giữ được Minh Hân trong bao lâu. Đôi cánh cô ấy lớn lắm, nhưng chỉ có một nơi mà cô ấy muốn đáp xuống và ở yên thôi. Chừng nào chuyện đó xảy ra bà sẽ biết. Còn về chuyện này - anh giơ tập tài liệu lên và nói: - đã là việc của tôi thì tôi luôn hoàn thành rất tốt. Phu nhân đi thong thả! - Anh cúi đầu chào rất lễ phép.
Bà Bội Giao cố liếc nhìn anh vừa như dò xét lại vừa như cảnh giác, sau đó mới lên xe và rời đi.
Gió xào xạc nghe khô khốc, Minh Hân thấy vài hạt bụi bay tới bám vào kính xe. Qua cửa kính, cô thấy phía xa xa, mặt hồ phẳng lặng, một giây cho những cảm xúc lâng lâng nhè nhẹ. Lấy lại sự nghiêm túc, cô bắt đầu nói với bà Bội Giao:
- Cháu đã suy nghĩ về những gì bác nói, một cách nghiêm túc và cẩn thận. Đối với việc Vương Đức Long hợp tác với Hàn Khoa cùng sang New York, bác đã từng nói như vậy có thể kết thúc thù hận, nhưng cháu lại nghĩ khác. Hai nơi xa xôi vẫn đang tồn tại hai thế lực đối đầu, khi thù hận ân oán nặng nề như vậy thì khoảng cách địa lý chẳng thể làm cho lòng căm hận phai mờ. Lão ta chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho Khánh Huy và anh Tuấn Lâm và ngược lại. Không nói dối bác, chính cháu cũng không đủ khoan dung để tha thứ cho kẻ tàn ác đó. Chính vì thế, cháu muốn nói với bác rằng, thứ cháu lựa chọn, là báo thù, là giữ Vương Đức Long ở lại. Và cháu muốn biết, làm sao để chú Hoàng Huy Khang tránh được rắc rối với số giấy tờ đó?
Bà Bội Giao lắng nghe lời cô nói, sáu khi im lặng chờ cô ngừng lời bà mới bảo:
- Cháu không nghĩ mình quá tham lam rồi sao? Muốn báo thù, muốn tốt cho Hoàng Huy Khang, lại muốn tốt cho cả anh cháu nữa. Cháu có biết rằng, nếu như Vương Đức Long đi New York, cơ hội làm ăn lớn, có thể ông ta sẽ quên cái tên Khánh Huy hay Kỳ Lâm, còn nếu cháu nói làm cho ông ta ở lại, thì đó chính là phán quyết ngồi tù cho Hoàng Huy Khang hay sao?
Minh Hân thẳng thắn trả lời:
- Đưa ra lời đề nghị với cháu, bác hẳn đã có sự chuẩn bị.
Bà bật cười lạnh rồi nói:
- Được rồi. Chúng ta sẽ trực tiếp giải quyết vấn đề luôn. - Bà bắt đầu trình bày: - Hạnh Du vẫn sẽ phải đính hôn với Kile, nhưng ngay sau đó, ta sẽ nhờ phía ngân hàng Hồng Kông gây ra một chút trục trặc cho Hàn Khoa và thổi phồng nó như một khó khăn lớn. Chuyện này sẽ làm cho Hàn Khoa phải gấp rút giải quyết bằng cách qua New York mà không thể gồng gánh cho Hoàng Long ngay được. Việc đó sẽ chốt Vương Đức Long lại đây một thời gian. Hạnh Du vì thế cũng sẽ cách biệt với Kile. Tiếp theo đó, ta sẽ giao lại cho cháu bản gốc các giấy tờ về vụ Hoàng Huy Khang.
Minh Hân nghe qua quả thực thấy rất khả thi. Nhưng cô đột nhiên lại có thắc mắc mới:
- Nhưng thưa bác, vì sao bác lại có bản gốc đó ạ? Chẳng phải bác đã nói nó ở chỗ Vương Đức Long hay sao?
Bà Bội Giao đưa mắt nhìn cô rồi trả lời:
- Cháu gái, cháu có biết lý thuyết này không? Thù trong đáng sợ hơn giặc ngoài. Dễ hiểu hơn thì gọi là Tay áo có ong đó.
Vậy là đủ để hiểu, bên cạnh Vương Đức Long có người của bà. Có lẽ cơ hội lấy về được bản gốc đó là rất lớn nên bà Bội Giao mới tự tin như vậy. Thầm đánh giá bà, một phu nhân cao quý tưởng chừng như rất đỗi bình thường, giản dị và đoan trang, tâm lý và hiện đại thì thực ra lại là người phụ nữ rất biết tính toán nếu không muốn nói là mưu mô. Bà có tầm ảnh hưởng và nắm bắt mọi chuyện một cách âm thầm, hành động một cách kín đáo. Nghĩ tới đó, cô mới hỏi tiếp:
- Vậy bác nói đi ạ, cháu phải làm gì cho bác?
Lần này, bà Bội Giao bật cười thật lớn, vài giây sau thì bảo:
- Thông minh và rất biết suy nghĩ.
- Bác không thể đột nhiên đề nghị làm cho cháu nhiều chuyện như vậy mà không đòi hỏi gì được.
Bà ngưng lại nụ cười, giữ vẻ nghiêm túc, nói:
- Đơn giản lắm cháu gái. Có hai việc. Thứ nhất, Vương Đức Long đang bán đi số cổ phần của Kỳ Lâm thuộc sở hữu của ông ta, nhưng lại đề phòng không cho nó rơi vào tay Tuấn Lâm. Vì thế, hãy làm cho nó thuộc về cháu. Tất nhiên là cái tên Hoàng Minh Hân thì không được, hãy tìm một người có thể tin tưởng, không có bất cứ liên quan tài chính kinh tế gì với chúng ta và nhờ họ giúp, toàn bộ chi phí sẽ do ta chịu. Sau khi cháu trở thành chủ nhân của số cổ phần đó thì...đến lúc cháu làm việc thứ hai.
Minh Hân đang muốn thắc mắc vì sao bà lại muốn cô lấy số cổ phần đó về mình, nhưng cô nghĩ rằng, việc đó lại liên quan tới việc thứ hai mà bà nhắc. Vì thế, cô hỏi:
- Vậy việc thứ hai là gì?
Bà Bội Giao chớp mắt một cái, quay hẳn sang cô, nhìn một cách trực diện và chậm rãi lên tiếng:
- Tới lúc đó, cháu hãy đến với Tuấn Lâm - con trai ta.
- Cái gì? - Minh Hân hoảng hốt thốt lên.
Bà liền lên tiếng trấn an sự bất ngờ này bằng giọng nói nhẹ nhàng:
- Cháu rất rõ Tuấn Lâm đối với cháu như thế nào. Không phải khi sinh ra Tuấn Lâm đã lạnh lùng như thế, mà bởi vì nó đã bị thiếu đi quá nhiều thứ, tổn thương quá nhiều. Nó đã từng hỏi bác, nếu muốn có được thứ nó muốn, nó phải đổi bằng sự trả thù thì có nên đổi hay không? Bác biết, điều nó muốn chỉ là một cô gái - người mà nó trót rung động khi trái tim đã đóng cửa nhiều năm.
- Bác nghĩ cô gái đó chính là cháu và rồi làm tất cả để cháu và anh ấy ở bên nhau ư? - Minh Hân tiếp lời.
Bà Bội Giao lại nói:
- Cháu có yêu Tuấn Lâm hay không bác không biết, nhưng chắc chắn cũng phải có chút gì đó gọi là tình cảm đúng không? Vì thế, hãy ở bên Tuấn Lâm. Cháu có tất cả, không thua gì gia đình Khánh Huy mà cháu đã lạc vào đó gần hai mươi năm cả. Hai đứa sẽ được hạnh phúc thôi, đó là kết thúc của tất cả rồi.
Minh Hân im lặng không đáp. Biết trước cô sẽ phản ứng như vậy vì cô không hề yêu và muốn ở bên Tuấn Lâm, bà Bội Giao có chút thay đổi sắc mặt, bà nói:
- Cháu không nghĩ đó là cái kết có hậu cho tất cả sao? Nhanh thôi, Vương Đức Long sẽ mất tất cả sau khi ông ta buông tay khỏi cổ phần Kỳ Lâm. Cháu là người thông minh, đã tới lúc đánh một dấu chấm cho tất cả rồi. - Bà nói thêm: - Nếu không như vậy, một cuộc chiến sinh tử sẽ bùng nổ nảy lửa, Hoàng Huy Khang hoặc sẽ bị trừ khử để hả giận, hoặc sẽ lĩnh một cái án không nhỏ từ viện kiểm sát và tòa án, một cặp tình nhân tan vỡ và trở về hai đầu chiến tuyến, bản thân cháu cũng vẫn sẽ mơ hồ trong con đường tối tăm. Nghĩ cho kỹ đi, những gì được và mất.
- Nghe giống một lời đe dọa hơn là khuyên răn rồi đó thưa phu nhân. - Minh Hân đổi cách xưng hô và buông một câu nhận định. - Đây là uy hiếp chứ giúp đỡ gì.
Không cáu giận với cô, bà nhẹ giọng bảo:
- Miễn sao Tuấn Lâm cảm thấy vui là được rồi.
- Vui sao? - Minh Hân nói: - Có lẽ anh ấy vui thật. Nhưng đây không phải cái kết có hậu nhất đâu ạ.
Không muốn nói thêm với cô về chuyện này, bà Bội Giao tỏ ra lạnh lùng nói câu cuối cùng:
- Giống như lần trước, cháu đừng nôn nóng, vẫn còn thời gian suy nghĩ, hãy nghĩ thêm một lần rồi đưa ra quyết định, lần này là quyết định cuối cùng. - Bà ra lệnh cho ông Kính Luật: - Xong việc rồi, tới thẳng công ty cho tôi.
Có vẻ là muốn Minh Hân đi, cô mím môi nén tiếng cười lạnh rồi quyết định nói:
- Không cần suy nghĩ thêm nữa, cháu đồng ý. Nhưng nếu như bác làm thiếu dù chỉ một việc nhỏ những gì đã hứa thì cháu cũng sẽ không làm bất cứ việc gì theo lời bác.
Bà Bội Giao cười, vui mừng với quyết định này, bà đáp:
- Được thôi. Quyết định vậy đi. Khi trở thành người một nhà rồi, hãy dùng sự thông minh và phẩm chất này cống hiến cho Kỳ Lâm và giúp đỡ Tuấn Lâm. Cả hai chúng ta sẽ cùng làm điều đó.
Minh Hân xuống khỏi xe, cô đóng cánh cửa lại rồi đưa tay vén tóc vì bị gió thổi. Chiếc xe chạy đi xa, Minh Hân nhìn theo nó một lát rồi quay bước, cô dạo bộ trên bãi cỏ xanh nhợt, tâm tư phiêu lãng đi một nơi nào đó rất xa.
Mới đây cô còn nói với chủ tịch rằng muốn đứng vào chỗ của Nguyên Hạo, giờ cô lại đồng ý tới Kỳ Lâm, vậy là sao? Mọi thứ thay đổi chỉ trong chớp nhoáng, không phải thay đổi trong lòng cô, mà là bởi vì cục diện trước mắt, bởi thế thời hỗn tạp nhiều lo âu.
Bao lâu...
...để cô đi hết quãng đường đời này?
Khi vẫn còn lắm chông gai.
Gió lạnh thổi từ biển vào, Minh Hân đã đi xe buýt tới đây và cứ ngồi như vậy cho tới khi sẩm tối. Cô đưa tay ôm lấy cơ thể và xoa xoa cánh tay. Khi trời đã tối mịt, cô mới nghĩ tới chuyện rời đi. Thế nhưng, nỗi lòng vẫn chưa được giải tỏa. Nghĩ rồi cô gọi cho Nhật Thiên. Hai người nói chuyện gì đó, cuối cùng Minh Hân nhắc:
- Anh tới bằng xe hơi được không, tôi thấy hơi lạnh.
- Được rồi, tôi đến ngay đây.
Chắc chắn cô lại có chuyện gì đó rồi, anh nghĩ. Giữa họ là mối liên kết đơn giản nhưng bền chặt, cô luôn xem anh là một chiến hữu đáng tin cậy dù là chuyện gì. Và anh thì luôn sẵn lòng với những chuyện đó.
Khoác chiếc áo vào vai Minh Hân, Nhật Thiên ngồi xuống bên cạnh cô nói:
- Sao vậy tiểu cô nương?
- Bổn cô nương quả thực đang có chuyện, các hạ có sẵn lòng giúp một tay không? - Cô đáp, hùa theo cách xưng hô của anh. Điều này khiến Nhật Thiên phì cười, anh bảo:
- Nói đi!
Minh Hân nhìn anh và nghĩ, dù đang tình huống nào thì người cô tin tưởng để nói tất cả lại là Nhật Thiên. Anh là người mà cô sẵn sàng chia sẻ tấm lòng, dù là uẩn khúc hay lý do gì đó khó nói, chuyện gì đó khó giải thích...
- Cô muốn tôi thay cô lấy số cổ phần đó sao?
Nhật Thiên lên tiếng hỏi sau khi nghe cô thuật lại sự việc. Minh Hân nhìn anh ái ngại bày tỏ:
- Tôi đã suy nghĩ nhiều rồi. Đây không phải chuyện tôi muốn là được. Cứ coi như một cuộc trao đổi có được có mất đi. Xem xét kỹ hơn thì tôi chẳng mất gì, mà lại được rất nhiều kìa. Đơn giản là đi khỏi Khánh Huy, tới bên đó với mẹ con họ mà thôi. Nhưng chúng ta sẽ giúp chú Huy Khang tránh khỏi rắc rối, anh Hạo và Hạnh Du cũng sẽ có cơ hội được đến với nhau. Tôi không biết bản thân mình giá trị ở chỗ nào mà bà ấy lại cố gắng để làm vậy. Nhưng thôi thì có ra sao thì cũng là tôi chịu, anh chỉ cần giúp tôi lấy số cổ phần đó thôi.
Nhật Thiên nghe vậy thì nói:
- Huy Khang và Nguyên Hạo biết chuyện thì sẽ phức tạp đó!
- Tôi biết anh sẽ giúp. Tôi chắc là vậy. Vì thế anh cứ coi như chỉ đang ở vị trí trung gian giúp tôi lấy cổ phần, chỉ đứng tên một lát thôi mà.
Nhật Thiên cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, anh nghĩ mình không được vội vàng như quyết định mua một món đồ hay bán đi một vật.
- Không. - Nhật Thiên lắc đầu. - Minh Hân, tôi xin lỗi. Phu nhân Giang Bội Giao có thể sẽ làm được như bà ấy hứa, nhưng cô thì không thể rời khỏi Huy Khang được. Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ bất cứ khi nào cô khó khăn, kể cả chuyện này. Thế nhưng việc cô ra đi thì tôi không thể nghe theo được. Tôi sẽ không giúp để cô rời xa Huy Khang đâu.
- Tại sao? - Minh Hân lên tiếng hỏi.
- Bởi vì... - Nhật Thiên khựng lại không nói nữa. Anh đáp lại ánh nhìn khó hiểu của cô rồi bảo:
- Minh Hân, cô biết chuyện Nguyên Hạo sẽ cùng Vương Hạnh Du bỏ trốn khỏi lễ đính hôn đúng không? - Cô gật nhẹ, anh liền tiếp: - Tôi biết cô muốn tốt cho tất cả bọn họ, nhưng chuyện này còn liên quan tới hai người đó nữa. Cô muốn làm theo kế hoạch riêng của mình, hai người đó cũng vậy. Đều là tính toán kỹ lưỡng nhưng biết đâu chừng lại tự phá hỏng của nhau cũng nên ấy.
Minh Hân chau mày quay sang nhìn anh buồn bã than:
- Vậy thì tôi biết làm thế nào đây?
Giọng cô mệt mỏi trùng xuống, tỏ ra bế tắc và lo lắng, Nhật Thiên thấy cô có vẻ suy sụp ý chí, anh liền bảo:
- Minh Hân, tấm lòng của cô ai cũng hiểu, cô không cần phải làm gì, không cần phải hy sinh cho ai cả. Giống như tấm lòng của cô đối với mọi người, mọi người ai nấy cũng đều muốn tốt cho cô. Nếu cô hy sinh lần này, chuyện không chắc chắn được giải quyết, ngược lại làm cho tất cả rối lên. Hãy nghe tôi!
Cô đảo mắt đi chỗ khác, môi mím lại:
- Người mà tôi không muốn phải chịu khổ nhất chính là chú Huy Khang, Nhật Thiên à. Tôi muốn làm gì đó cho chú ấy, nhỏ bé thôi.
Suy nghĩ lâu nay của anh được dịp làm rõ, anh hỏi Minh Hân:
- Minh Hân, tôi muốn nghiêm túc hỏi cô một chuyện.
Thấy cô nhìn sang mình, anh bắt đầu nói:
- Đối với Vương Tuấn Lâm, cô như thế nào? Tôi thấy cô có vẻ không vui khi tới với cậu ta.
- Nếu tôi nói rồi anh có tin không?
Nhật Thiên cười:
- Tôi tin vào sự chân thành của cô.
Minh Hân hướng ánh nhìn ra xa ngoài khoảng không tối tăm, nghe văng vẳng bên tai tiếng sóng biển ào ào nhưng nhẹ và êm, cô nói:
- Có thể tôi vẫn còn quá trẻ để nói về tình yêu, nhưng tôi biết nó ấm áp và ngọt ngào. Đối với Tuấn Lâm, tôi cũng nghĩ rằng mình yêu anh ấy, nhưng cảm giác đó nhạt nhòa lắm. Khao khát yêu thương nó không mãnh liệt như tôi tưởng tượng. Một chút cảm xúc thôi, - cô nhìn Nhật Thiên hỏi: - không đủ để gọi là tình yêu đúng không?
Nhật Thiên kín đáo nở nụ cười. Rồi anh cũng nói rất chân thành:
- Kể từ giờ phút này, cô nên dùng tất cả sự nhạy cảm của mình để quan sát những người xung quanh, rồi cô sẽ thấy một điều rất thú vị.
Lời nói này với Minh Hân thì thật sâu sắc. Cô hơi bặm môi vì nghĩ ngợi nhưng rồi lại thôi. Nhật Thiên lại bảo:
- Được rồi, đứng dậy đi, về thôi!
Vừa nói, anh vừa đứng lên, vỗ nhẹ vai cô. Nhưng Minh Hân vẫn ngồi đó, anh cũng dừng chân. Minh Hân không nhìn anh mà cất tiếng:
- Nhật Thiên, anh giúp tôi đi!
Nhật Thiên chau mày một cái sau đó nói:
- Cô quyết tâm làm sao?
Minh Hân ngoái cổ nhìn anh, hơi e dè gật gật đầu. Nhật Thiên thở hắt ra một cái rồi ngước nhìn bầu trời cao. Minh Hân sợ anh từ chối nên nói thêm:
- Với tôi anh như là một người anh trai vậy.
Biết cô là người quyết đoán. Khi đã quyết thì sẽ làm tới cùng, khi cô đã quyết thì dù có nghe anh khuyên bảo, thì cô vẫn sẽ làm theo ý mình. Cô bướng bỉnh và cố chấp, nhưng điều đó xuất phát từ tấm lòng chân thành, anh hiểu được điều đó. Lại thở hắt một cái nữa, anh gật gật rồi nói:
- Anh trai thì phải giúp em gái chứ. Được rồi, về đi, còn phải ăn tối nữa mà.
Minh Hân vui vẻ mím môi cười. Trong lòng cả hai đều đang hy vọng chuyện này tới tai Huy Khang sau khi xong xuôi. Nhật Thiên sâu sắc hơn một chút, anh biết một lý do mà không thể để Huy Khang biết được, cậu nhất định sẽ phản đối tới cùng.
Sau bữa ăn, Nhật Thiên lán lại nói với Minh Hân:
- Cái chuyện lễ đính hôn đó, cô nên giải quyết với Nguyên Hạo đi, nếu không làm rõ ràng mọi chuyện thì tất cả các hành động của chúng ta sẽ làm hại lẫn nhau đó.
Minh Hân gật đầu:
- Tôi hiểu rồi.
Xong xuôi các công việc, Minh Hân lựa lúc mọi người gần như đã ngủ hết, cô nhìn đồng hồ, 22h15. Cô lấy di động soạn tin nhắn.
Chưa đầy hai phút sau, Nguyên Hạo chạy xuống. Thấy Minh Hân ngồi trên xích đu, anh liền tiến tới ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, đối diện với cô. Minh Hân nhìn anh khẽ mỉm cười. Cô không vội đặt vấn đề ngay mà ngước nhìn bầu trời và thấy mặt trăng ẩn hiện sau những đám mây lưa thưa.
Thấy cô im lặng không mở lời, anh cũng không tiện hỏi, anh biết rõ em gái mình tính tình ra sao mà, giống như mặt trăng trên cao kia, có thể tự do tỏa sáng, lung linh bởi chính ánh sáng của mình, nhưng rồi lại có những lúc trầm tư ngượng ngùng hay e ấp rúc trong đám mây, cố giữ lấy một khoảng không tĩnh lặng.
- Em cứ im lặng vậy thôi sao? - Cuối cùng thì anh vẫn là người mở lời trước.
Minh Hân đưa mắt nhìn anh trả lời thẳng vào vấn đề mà cô muốn nói:
- Anh có thể đừng đi trong ngày Hạnh Du đính hôn không? Ý em là anh đừng trốn đi xa có được không?
- Em muốn nói gì hả? Anh không hiểu em định nói gì? - Nguyên Hạo nhìn cô nghi hoặc.
Cô đáp:
- Anh cứ mặc kệ cho Hạnh Du đính hôn đi và đừng đưa cô ấy đi trốn.
- Minh Hân à, sao tự nhiên em...
Minh Hân cụp đôi mắt xuống, không muốn để anh đoán ra suy nghĩ của mình qua ánh mắt.
- Anh là người đàn ông duy nhất trong gia đình của chúng ta. Dù em có trưởng thành, có thể tự lo cho mình được nhưng còn mẹ thì sao? Anh có nghĩ tới bà không? Mẹ cô đơn bao nhiêu năm qua, mong chờ cái ngày chúng ta đoàn tụ. Giờ anh lại muốn cao chạy xa bay cùng cô gái anh yêu và bỏ lại em và mẹ ư? Em thấy điều đó thật không đáng.
Lắng nghe cô, anh bảo:
- Minh Hân, về chuyện này, có thể em không tin anh, nhưng anh đảm bảo anh sẽ không bỏ đi vĩnh viễn. Anh muốn được làm gì đó cho Hạnh Du sau những gì cô ấy vì anh mà chịu đựng. Anh hiểu điều em muốn nói, nhưng em cũng nên hiểu cho anh.
- Anh à. - Minh Hân nhìn anh rồi nói: - Anh để Hạnh Du đi đi, để cô ấy đính hôn, sống cuộc sống theo số phận của cô ấy. Nắm tay nhau bước qua khó khăn quả là một điều tuyệt vời trong tình yêu, nhưng anh nên nghĩ cho những thứ khác. Cuộc đời anh không chỉ có một mình Vương Hạnh Du đâu.
"Anh à, nghe em đi, rồi hai người sẽ lại được bên nhau."
Lời cô nói khiến Nguyên Hạo cảm thấy rất lạ, rồi chợt thấy hơi thất vọng. Cô không hiểu và thông cảm cho anh, không tán thành với cách mà anh làm. Tại sao lại nói anh buông tay Hạnh Du chứ!? Nguyên Hạo tự mình đặt ra câu hỏi.
Không chờ cho Nguyên Hạo suy nghĩ và nói thêm, cô đứng dậy nói:
- Anh nên tỉnh táo để biết bản thân mình không thể níu được Hạnh Du. Buông tay ra, để cho cô ấy sống cuộc sống mới, rồi cô ấy sẽ quên anh và anh cũng thế. Không có Vương Hạnh Du, cả anh, em và tất cả những người xung quanh chúng ta cũng đều rất tốt. Anh hãy nghe lời em nói, rồi từ bỏ chuyện cướp người bỏ trốn đi được không?
Anh nghĩ Minh Hân đang muốn nhắc anh về điều quan trọng hơn là cô và mẹ - gia đình của anh, nhắc anh về nghĩa vụ và trách nhiệm của một người con trưởng, nhưng điều đó lại buộc anh phải từ bỏ Hạnh Du - cô gái mà anh hứa sẽ bảo vệ, hứa sẽ đưa cô đi, hứa sẽ bỏ tất cả để cùng cô chạy trốn. Như lời anh nói với Minh Hân, anh đi, không có nghĩa là đi mãi. Rồi anh sẽ lại trở lại, trở lại khi tất cả đã an bài.
Nguyên Hạo đứng dậy, đối mặt với cô và nói:
- Anh xin lỗi, anh không thể nghe theo em được. Anh nhất định cùng Hạnh Du ra đi.
Tại sao không nghe em nói? Minh Hân muốn hét lên câu đó. Tại sao lại cố chấp như thế? Anh có biết rằng việc làm đó chính là tuyến bố chống lại Vương Đức Long hay không? Làm như vậy, ông ta sẵn sàng giết anh ngay khi thấy anh trong tầm mắt. Minh Hân bực bội, cô đã phải dùng những câu nói đó để anh hiểu, theo một phương diện khác rồi từ bỏ chuyện chạy trốn nhưng anh lại không nghe, cứ thế này cô làm sao mà làm được chuyện kia.
- Em đi ngủ đi, anh nghĩ hôm nay em không được khỏe. Lên phòng đi!
Nguyên Hạo nói rồi xoay bước, Minh Hân nghĩ ngợi vài giây rồi quyết định. Cô chớp hai hàng mi một cái lạnh lùng rồi liếc nhìn anh và cất tiếng:
- Trần Nguyên Hạo.
Nghe cô gọi vậy, bước chân anh khựng lại. Ngoái đầu nhìn, anh thấy cô có vẻ tức giận.
Minh Hân nói rất chậm:
- Giờ anh chọn Hạnh Du...hay là em?
...
Nguyên Hạo ngồi trong phòng, nghĩ mãi về lời Minh Hân. Sự lựa chọn khó khăn nhất của anh. Một giây thôi, anh đã nghĩ Minh Hân trẻ con và ích kỷ, nhưng rồi khi suy nghĩ về những gì cô nói, anh lại cảm thấy rằng cô đang chân thành. Liếc nhìn về phía tủ đồ, qua chiếc kính sáng, anh thấy một chiếc ca-vát treo tử tế gọn gàng. Nhớ lại từng ánh mắt, từng nụ cười của Hạnh Du, anh còn nhớ cả những câu mà cô hay nói, nhớ cả cái cách mà cô đỏ mặt hơi ngượng khi nắm tay nhau, khi anh ôm lấy cô hay thân mật hơn một chút. Đôi mắt cô nói rõ cho anh rằng cô đang rất hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, trước mắt anh là một sự lựa chọn.
...
Minh Hân ngồi thu chân trên xích đu. Mắt cô nhìn vô định không chớp. Sương đêm bắt đầu giăng phủ một cách lặng lẽ, cô cảm thấy chân tay mình hơi ướt lạnh, thế nhưng vẫn ngồi yên ở đó. Đóng vai một người hùng lặng lẽ giải quyết rắc rối, cô không biết mình có phải người cao cả hi sinh cho người khác không hay là kẻ phá phách làm tất cả rối ren.
Dù sao thì, cô cũng đã lựa chọn. Dù có đúng sai thế nào, hậu quả ra sao thì người gánh trách nhiệm chỉ có một mình cô.
Đôi khi, cô nghĩ mình nên tự bước, chứ không cần ai giảng giải lối này lối kia, rẽ trái hay vòng phải. Cô cứ đi, rồi vấp ngã hay hẻm cụt thì cũng là do cô tự mình lựa chọn, bài học đường đời cũng từ đó mà khắc sâu trong cô.
Đặt tay lên vai cô, Nhật Thiên vỗ nhè nhẹ. Minh Hân ngước nhìn, thấy anh mím môi cười và gật gật đầu. Cô biết anh đang muốn an ủi mình. Cô cố cười nói:
- Được rồi đó. Anh ấy chắc chắn sẽ nghe tôi.
- Chắc chứ? - Nhật Thiên dù tin chắc điều đó nhưng vẫn thuận miệng hỏi.
Minh Hân gật đầu liền mấy cái, Nhật Thiên cũng gật theo. Rồi cô lại bảo:
- Tôi đã hẹn rồi, ngày mai anh tới gặp mẹ Tuấn Lâm đi. Việc mua bán là của hai người mà. Xong việc rồi chỉ cần sang tên thôi.
...
Nhật Thiên lái xe tới nơi thì đã thấy bà Bội Giao đứng bên ngoài xe chờ sẵn. Anh xuống xe và đi chậm tới. Suy nghĩ của anh về một người phụ nữ trải qua quá nhiều sóng gió cả trong gia đình và trên thương trường thì sẽ rất mạnh mẽ, can đảm và có một bộ óc rất biết suy nghĩ và tính toán, hôm nay anh đã thấy được phần nào. Bà luôn tỏ ra là một phụ nữ hiện đại và khá kín tiếng, nhưng thực tế thì bà sâu sắc hơn tất cả những điều đó, bằng chứng là việc bà nghĩ ra một đối sách chu toàn để đưa ra với Minh Hân.
- Tôi rất lấy làm ái ngại vì đã để phu nhân nhọc công chờ mình. - Nhật Thiên lên tiếng một cách khách sáo khi tới gần bà.
Bà Bội Giao liếc nhìn sang, thấy anh đang thong thả ngắm nhìn mặt nước dưới hồ, xa xăm nhưng không mang nét buồn hay chiêm nghiệm, vì thế không thể đoán ra được tâm tư, chỉ đơn giản là một cái nhìn xa.
- Tôi đã nhận được fax rồi. Âu Nhật Thiên - bác sĩ đa khoa đã học tập và đang làm việc tại Trung tâm y học L.A.
- Rất hân hạnh được gặp bà, phu nhân Giang Bội Giao. - Nhật Thiên mỉm cười cúi đầu rất lễ độ.
- Một bác sĩ đa khoa có cuộc sống ổn định bỗng nhiên nhúng tay vào kinh doanh có phải rất khó thuyết phục không?
- Bà cần một lý do hợp lý sao? - Anh cong môi nhún vai đáp: - Đơn giản thôi, tuy là một bác sĩ cống hiến cho sức khỏe cộng đồng nhưng ngoài ra tôi còn có sở thích chơi chứng khoán, chú tôi lại là một ông hoàng trong giới chứng khoán L.A. Tôi tới đây vì muốn tập tành một chút để không làm ông mất mặt. Và tôi muốn dùng quỹ tiền mình có đầu tư cho kinh doanh, nguồn thu nhập ổn định từ số cổ phần đó sẽ phục vụ tôi trong công tác "học tập" này. Như vậy thì sao thưa phu nhân?
Bà cũng chỉ cần một lý do hợp lý, mục đích để che mắt Vương Đức Long. Nếu anh đã là người mà Minh Hân tin tưởng, bà cũng không làm khó. Hồ sơ lý lịch và tất cả những gì về anh đều rất lạ, không hề liên quan gì đến Khánh Huy hay Kỳ Lâm, đó là điều quan trọng nhất quyết định anh có thể qua mắt Vương Đức Long hay không?
Bà Bội Giao rút trong túi xách ra một tập tài liệu, đưa cho Nhật Thiên và nói:
- Đây là tất cả, cậu hãy đọc kỹ rồi làm theo là được. Còn về chuyện tiền bạc, cậu yên tâm, tôi sẽ lo, không để cậu bỏ tiền túi ra đâu. Dù sao thì cũng là mua cho con trai hay con dâu tương lai của tôi mà.
Nghe tới "con dâu tương lai", Nhật Thiên không khỏi rung nhẹ môi cười. Đối với một việc sắp sẵn, anh thấy thật khó chịu. Muốn Minh Hân tới với Vương Tuấn Lâm sao? Để chuyện đó xảy ra thì có phải anh chính là kẻ tiếp tay đẩy Minh Hân vào chỗ mà cô không thích sao? Anh giúp kẻ khác kéo cô ra xa khỏi Huy Khang và mọi người sao? Thật khó để chấp nhận chuyện đó.
Ngưng dòng suy nghĩ đó, Nhật Thiên nói:
- Nếu không phải Kỳ Lâm là một tập đoàn khá phức tạp thì tôi cũng muốn mua bỏ túi một số cổ phần. Nhưng đáng tiếc không có cơ hội rồi.
Bà đáp:
- Giang sơn thống nhất, rồi Kỳ Lâm sẽ lại nguyên vẹn về tay Tuấn Lâm thôi. Dù bất kỳ ai có ý định tranh chấp, tôi cũng không e ngại đâu.
Nhật Thiên lần nay cười lớn bảo:
- Tôi chỉ nói một câu đùa giỡn thôi mà, sao phu nhân phải căng thẳng thế!? Thú thực tôi không thích Kỳ Lâm một chút nào, bà không cần đề phòng tôi. Tôi hứa trao trả Minh Hân thì nhất định sẽ làm.
Đưa mắt nhìn anh một cái, bà Bội Giao quay bước đi mà không tạm biệt một câu. Nhật Thiên không quá quan trọng chuyện đó, nhưng khi bà bước được vài bước thì anh lên tiếng:
- Ép buộc một cô gái không có gì trong tay thật không hay thưa phu nhân.
Bà Bội Giao quay lại, nhìn anh. Bà đoán rằng anh đã biết tường tận mọi chuyện từ Minh Hân. Nhật Thiên cười nhẹ rồi nói tiếp:
- Bà biết rất rõ Minh Hân không có tình cảm với con trai bà cho nên mới bày ra chuyện này ép cô ấy, chứ nếu yêu đâu cần bà gọi, họ sẽ tự tìm tới với nhau không phải sao? Minh Hân thông minh và cũng rất kín đáo, cô ấy sẽ không thể hiện ra rằng mình không vui đâu. Cô ấy chắc chắn sẽ sống cuộc sống lặng lẽ mà chẳng ai đoán được cô ấy nghĩ gì. Điều tôi muốn nói là, Vương Tuấn Lâm chỉ cần sơ hở một ly là lập tức mất cô ấy ngay, tới lúc đó thì xem như công sức của bà chỉ đổi được số cổ phần kia chứ không đổi được nụ cười cho cậu ta. - Anh ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: - Phu nhân hãy xem đó là một lời khuyên, lời nhắc nhở của một người cũng đang trong tuổi xuân yêu đương chứ đừng nghĩ đó là lời dọa nạt mà oan cho tôi.
- Tôi không ép buộc ai cả, tất cả là tự nguyện, dựa trên cơ sở hợp tác đôi bên có lợi. Cậu nói vậy chẳng lẽ cậu có tình cảm với cô bé đó sao? Cậu...yêu cố ấy hay sao?
Thấy bà nghĩ hoặc, có lẽ bà không biết quan hệ và tình cảm giữa anh và Minh Hân là gì cho nên mới đoán như vậy. Anh bật cười rồi thơt hắt một cái bảo:
- Minh Hân trong tim tôi luôn là một cô em gái dễ thương. Và tôi biết đâu mới là nơi cho cô ấy hạnh phúc. Tôi chắc đó. Nhưng dù sao thì tôi cũng muốn xem, tâm huyết phu nhân đây bỏ ra sẽ giữ được Minh Hân trong bao lâu. Đôi cánh cô ấy lớn lắm, nhưng chỉ có một nơi mà cô ấy muốn đáp xuống và ở yên thôi. Chừng nào chuyện đó xảy ra bà sẽ biết. Còn về chuyện này - anh giơ tập tài liệu lên và nói: - đã là việc của tôi thì tôi luôn hoàn thành rất tốt. Phu nhân đi thong thả! - Anh cúi đầu chào rất lễ phép.
Bà Bội Giao cố liếc nhìn anh vừa như dò xét lại vừa như cảnh giác, sau đó mới lên xe và rời đi.