Sau đó tôi bị mắc bệnh trầm cảm.
Vì bạo lực học đường, cũng bởi vì cú sốc do mẹ tôi qua đời quá đột ngột.
Và cũng bởi, lúc tôi xem lại điện thoại của mẹ thì mới phát hiện trước khi bà ấy qua đời đã gặp Tống Cảnh Dương.
Đúng là một kẻ dai như đỉa đói.
Vợ của ông ta đi mua sắm rồi vô tình nhìn thấy mẹ tôi, thế cũng thành lý do khiến tâm trạng bà ta không tốt để rồi tóm lấy ông ta khóc lóc om sòm.
Cuộc đời này Tống Cảnh Dương đã làm hai chuyện khiến tôi tức hận.
Một là khi ông ta nói rằng tôi không được học cùng một trường đại học với cô con gái vàng ngọc của ông ta, nếu tôi làm vậy ông ta sẽ rất khó xử.
Một chuyện nữa là do ông ta đã tới tìm mẹ tôi, nói với bà ấy rằng sau này làm việc ở trung tâm thương mại thì trợn con mắt lên nhìn cho rõ, thấy vợ của ông ta đến nhớ trốn kỹ đừng có xuất hiện.
Ông ta nói xong liền nhẹ nhàng quay đi, còn mẹ tôi lên cơn nhồi máu cơ tim cấp tính ngay tại nhà.
Người bị mắc bệnh trầm cảm là sẽ không biết mình bị trầm cảm.
Tôi vẫn đến trường như bình thường, tan học như bình thường, ăn cơm ngủ nghỉ như bình thường.
Chuyện duy nhất không bình thường là ngay lúc ký túc xá không có ai, tôi mặc chiếc váy mà Tống Tiếu thích nhất, nằm ở trên giường của cô ta cắt cổ tay .
Máu thấm ướt giường, cũng nhuộm đỏ váy của cô ta.
Sau chuyện này tôi và Tống Tiếu đều tạm nghỉ học.
Điều khác biệt là thật ra suýt chút nữa tôi đã bị nhà trường cho thôi học.
Là nhờ có Phó Lôi ra mặt mới giải quyết xong xuôi.
Suốt một năm dài sau đó Chu Tẫn đều ở bên cạnh tôi.
Đó là một năm dài dằng dẵng và cực kỳ tăm tối.
Sống chung với người bị bệnh trầm cảm là một việc rất dễ rút cạn năng lượng của một người.
Chu Tẫn chuyển đến nhà tôi, vừa phải chăm sóc tôi vừa phải cùng tôi đi bệnh viện khám định kỳ rồi giám sát tôi uống thuốc.
Mà Tống Tiếu đã ra nước ngoài du học dưới sự sắp xếp của gia đình.
Có lẽ Tống Cảnh Dương cũng đã biết sợ, sợ rằng người ngay cả cũng chẳng màng như tôi sẽ kéo cô con gái vàng ngọc của ông ta đi chung.
Thực ra tôi còn biết rất nhiều chuyện khác. Vào nhiều năm sau đó tôi đã nghe được từ miệng của Trần Gia Hạ, rằng người tản ra tin tức tôi đi làm thêm ở KTV và hát hò mua vui trong vũ trường chính là Tống Tiếu.
Sau này tôi còn từng gặp lại Tống Cảnh Dương một lần.
Ông ta đứng trước mặt tôi khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng, luôn miệng nói là do ông ta có lỗi với mẹ tôi, ông ta nguyện ý bù đắp tất cả.
Cách bù đắp đó chính là cho tôi một số tiền lớn.
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông đưa con gái ông đi rồi đúng không? Không sao, ông còn một đứa còn trai nữa cơ mà."
Tống Cảnh Dương nhìn tôi như đang nhìn một kẻ điên, trong mắt có chút sợ hãi xuất hiện sau đó lập tức biến thành căm hận: "Mày muốn làm gì? Mày muốn đi cùng mẹ mày thì cứ cút đi, không ai ngăn mày hết! Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám làm loạn thì tao đừng trách tao không khách khí!"
Nhìn xem, đây là người cha đạo mạo nghiêm trang của tôi, vì một đôi trai gái khác của mình mà hận không thể bóp cht tôi ngay lập tức.
Ai mà có thể đứng nhìn cơ chứ, ngay cả Chu Tẫn đều không thể.
Gã trai có dáng người cao lớn ấy đứng tựa vào cửa, rít một hơi thuốc, trong lúc nuốt mây nhả khói thì chậm rãi híp mắt lại, nhếch miệng nói với Tống Cảnh Dương:
"Ông có thể thử xem, xem tôi có thể giết ông không."
Dáng vẻ của Chu Tẫn hệt như một tên lưu manh, dưới mái tóc rối bời và vẻ mặt lạnh lẽo kia là một đôi mắt u ám như biển chết.
Rõ ràng là giọng nói rất bình tĩnh không có một chút gợn sóng nào, nhưng lại làm Tống Cảnh Dương cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Trên người ai cũng sẽ có chút hung ác được giấu kín, nhưng sự hung ác đó ở trên người Chu Tẫn lại đặc biệt rõ ràng.
Tống Cảnh Dương sợ hãi, giống mấy doanh nhân thành công như ông ta thì chỉ cần hơi hỏi thăm một chút là sẽ biết thế lực đứng sau lưng Kim Cương là thứ đến cả nhà bố mẹ vợ ông ta cũng không muốn đắc tội.
Nhưng lúc ấy ông ta không biết, ông ta chỉ vào mặt tôi rồi mắng: "Cũng tại mày suốt ngày lêu lổng với mấy thằng như này, sa ngã lố lăng chẳng ra gì mới khiến mẹ mày nhồi máu cơ tim...."
Tiếc là ông ta còn chưa dứt lời thì Chu Tẫn đã bước tới giữ chặt miệng ông ta, cầm tàn thuốc trong tay ném vào đấy rồi đẩy cằm ông ta lên, nhắm ngay cái mũi ông ta đấm một cú thật mạnh.
Tống Cảnh Dương ôm mặt lăn lộn trên nền đất, máu chảy đầy tay mãi vẫn không đứng lên nổi.
Chu Tẫn ngồi xổm trước mặt ông ta nói: "Chú này, chú già vậy rồi sau này đừng có nói mấy lời ngu xuẩn thế nữa."
Tất cả mọi người đều biết tôi là bạn gái của Chu Tẫn. Vậy nên chúng tôi cứ thuận theo tự nhiên vậy mà ở bên nhau.
Anh vì tôi mà đánh Tôn Tiểu Xuân, đắc tội với anh Sấm. Ngày đó anh xin lỗi anh Sấm trong một lần hẹn ra ăn cơm, bị người của anh Sấm cầm bình rượu đập vỡ đầu.
Nhưng khi mọi chuyện xong xuôi, anh Sấm nhìn thấy anh vẫn sẽ thân thiện gọi một tiếng A Tẫn.
Câu cúi thấp đầu xuống của Phó Lôi đại khái chính là cái giá này.
Sau khi vết thương của anh hồi phục thì mới biết được một loạt biến cố xảy ra trên người tôi.
Anh nói: "Xin lỗi Đại Yên, anh đã tới chậm."
Tôi và Chu Tẫn, thực ra cũng đều chỉ là những sự tồn tại nhỏ bé giữa muôn vàn chúng sinh.
Nhưng hai hòn đảo cô độc này lại nép mình vào nhau giữa đại dương đầy mưa rền sóng dữ, giữa những chìm nổi bấp bênh của cuộc đời.
Anh đứng bên cạnh tôi, ở bốn bề trào dâng nước lũ, ở giữa những tiếng ồn ào kéo đến như muốn che trời lấp đất ấy, vươn tay che tai của tôi lại.
"Đại Yên, đừng quay đầu lại, em phải tiếp tục bước tiếp về phía trước."
Vào ban ngày người bị trầm cảm chẳng có gì khác người bình thường, tôi ngồi vẽ tranh trong phòng, giấy vẽ hỏng bị ném đầy đất, anh nhặt từng tờ từng tờ lên, cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn rồi cất vào ngăn kéo.
Anh còn học nấu ăn, làm trứng gà xào cà chua, khoai tây chiên, sườn heo hầm và ngay cả sủi cảo cũng làm ra hình ra dáng.
Tôi sẽ cười rộ lên với anh, khi đang nói chuyện vui vẻ lại đột nhiên cảm thấy cả thế giới bỗng trở nên hiu quạnh trong nháy mắt.
Bốn phương tám hướng đều là hư ảo, chỉ có tôi cô đơn một mình.
Chu Tẫn sai rồi, chưa bao giờ có hai hòn đảo cô độc có thể nép vào nhau.
Trong một khoảnh khắc nào đó tôi sẽ nhận ra, ở nơi đại dương mênh mông vô bờ này thật ra chỉ có mình tôi tồn tại.
Giống như một kẻ đang đuối nước, từng chút từng chút chìm dần xuống đáy biển, không biết phải hô hấp như thế nào.
Sau này tôi lại một lần nữa.
Vào lúc Chu Tẫn không có nhà, đóng cửa sổ, mở khí ga trong nhà ra....
Những đêm dài trôi qua, vô số lần sụp đổ tan vỡ, rơi lệ tuyệt vọng, rồi cứ thế vòng đi vòng lại mà chẳng thấy hồi kết.
Nếu không có Chu Tẫn, Đại Yên đã không sống nổi.
Giữa đêm khuya vắng vẻ không người, anh lái xe máy chở tôi xuyên qua phố phường, không biết mỏi mệt, vẫn cứ tiến về phía trước.
Tôi nhắm mắt dựa vào người anh, nghe tiếng gió gào thét bay qua.
Chúng tôi tới bờ biển, leo núi Thái Sơn, sau này còn cùng nhau đi tới Tây Tạng.
Ở Tu viện Drepung trên núi Genpei Uzi, anh nhìn tôi ngẩng đầu ngóng trông một trăm tám mươi ba cây cột gỗ khổng lồ trong đại điện Tsochin.
Tăng ni và dân chúng hành hương viếng thăm Đức Phật, có một bức tượng Thích Ca Mâu Ni khổng lồ treo trên núi Wuzi, khi ánh nắng ban mai nhuộm đỏ chân trời thì hương khói lượn lờ khắp nơi, mọi người đều hướng về phía Đại Phật.
Chúng tôi còn đi tới đài Thiên táng.
[Thiên táng: là hình thức mai táng của người Tây Tạng. người sẽ được đưa lên núi để làm mồi cho kền kền.]
Rõ ràng là mảnh đất chết chóc đầy vong linh, vậy mà nơi đây lại được trao cho ý nghĩa của sự sống vĩnh hằng.
Rồi mọi chuyện cũng đều sẽ qua, con người vừa ra đời cũng không có gì cả, đều bắt đầu bằng hai bàn tay trắng.
Chu Tẫn nói: "Không có ai sẽ luôn thuận buồm xuôi gió, chỉ cần không phải nguy cơ chí tử thì cắn răng rồi cũng có thể qua. Người đến đường cùng thì sẽ biết mở đường xuyên núi, gặp nước thì sẽ biết bắc cầu. Đại Yên, đưa mắt hướng về tương lai, hãy nhớ rằng mãi mãi phải tiến về phía trước."
Chúng sinh đều khổ, chỉ có tự độ.
Lúc Lạt ma niệm kinh thì Chu Tẫn đã bái lạy một cái.
Nguồn gốc của tín ngưỡng, bắt đầu từ khổ nạn.
Mà hết thảy khổ nạn, đều sẽ có cứu rỗi.
....
Năm thứ tư sau khi mẹ tôi qua đời, tôi và Chu Tẫn dự tính sẽ kết hôn.
Người mẹ ăn mặc cần kiệm cả đời của tôi để lại một cuốn sổ tiết kiệm mấy trăm ngàn tệ.
Tôi nói muốn bán căn nhà cũ kia đi, kiếm thêm tiền mua một căn nhà mới.
Chu Tẫn không chịu, anh đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, số tiền trong thẻ còn nhiều hơn cả con số trong sổ tiết kiệm của tôi.
Anh đi theo Phó Lôi mười năm, từ khi trưởng thành đã bắt đầu làm việc cho anh ấy, tháng nào cũng có tiền lương được gửi vào thẻ.
Mua nhà vốn chẳng phải là vấn đề lớn.
Phó Lôi nghe nói chúng tôi tính toán kết hôn thì trực tiếp nói rằng cứ để anh ấy mua nhà cho.
Phó Lôi bây giờ, so với Phó Lôi của ngày trước thì đúng là xưa đâu bằng nay.
Năm đó anh ấy nói không thể trở mặt với anh Sấm quả thật là một quyết định đúng đắn.
Anh Sấm đã sớm quen mặt ở cả hai giới hắc bạch, tên tuổi của ông ta từ lâu đã là thứ mà Phó Lôi không thể nào so sánh được.
Anh ấy không thể chọc giận anh Sấm, cũng không được chọc giận ông ta.
Nói rõ hơn thì thực ra Phó Lôi và anh Sấm đều đã là người trên một thuyền, nếu thuyền lật thì chính anh ấy cũng phải táng thân vào bụng cá.
Cùng đi tới nơi được nơi đây thì không có tay ai là sạch sẽ cả.
Cùng với sự can thiệp càng ngày càng mạnh mẽ của anh Sấm, Kim Cương đến cuối cùng vẫn rơi vào bóng tối.
Từ không khiêng nể gì mà mời chào gái làng chơi, cho đến khi chiếm lĩnh toàn bộ chuỗi sản nghiệp đen chỉ mất khoảng thời gian hơn một năm.
Tiền kiếm được càng nhiều thì đến cả anh Huy cũng không an tâm mà cầm nó.
Ngày bọn họ bắt đầu mang hàng vào KTV thì Chu Tẫn đã cãi nhau với Phó Lôi.
Anh chịu ơn của Phó Lôi nên luôn coi anh ấy là anh ruột của mình.
Nhưng anh cũng là người có giới hạn đạo đức.
Phó Lôi cho anh đi học là quyết định chính xác.
Bất kể thành tích học tập tốt hay xấu thì kiểu giáo dục ăn sâu bén rễ của Trung Quốc cũng sẽ dạy cho anh biết, có những thứ không thể đụng vào, cũng không nên đụng vào.
Chu Tẫn không bước chân vào Kim Cương nữa.
Đó là nơi anh trông giữ nhiều năm, cuối cùng vẫn bị phá vỡ phòng thủ.
Phó Lôi nói muốn mua nhà giúp chúng tôi, Chu Tẫn cự tuyệt.
Khi đó anh mới hai mươi hai tuổi, trên người cũng đã không còn bóng dáng thiếu niên, giữa mặt mày đều là nét trầm lắng bình đạm.
Phó Lôi nói: "A Tẫn, bây giờ chúng ta chưa có tư bản để trở mặt với anh Sấm."
Chu Tẫn còn trẻ nhưng đã trưởng thành rất sớm, anh cười một tiếng: "Anh, những lời này anh đã nói bao nhiêu năm rồi. Thực ra cũng không phải là không được, chỉ là anh không muốn quyết định lấy hay bỏ mà thôi."
Phó Lôi nói: "Anh dùng cả nửa đời mới đi được tới nơi này, mày còn trẻ, đừng ngây thơ thế nữa."
Đúng vậy, anh còn trẻ, cho nên cố chấp, cho nên ngây thơ.
Anh nhìn Phó Lôi rồi nói: "Ngay từ đầu là do chính anh nói, anh nói anh cũng có giới hạn của mình, bây giờ anh còn dám nhận không?"
Phó Lôi không nói gì, anh ấy im lặng rất lâu.
Chu Tẫn dẫn tôi rời đi, hôm ấy chúng tôi có hẹn đi xem nhà mới, cũng rất nhanh chóng vừa ý rồi quyết định mua một căn.
Lúc chờ ký hợp đồng anh nói với tôi: "A Yên, ký tên của em là được rồi, anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Tôi biết tâm trạng của anh đang phiền muộn nên cũng đồng ý ngay.
Làm xong xuôi tất cả thủ tục thì tôi thấy anh đang đứng ở ngoài trung tâm bất động sản.
Đài phun nước có sắc màu rực rỡ, anh ngồi ở bậc thang chậm rãi hút thuốc, thái độ tùy ý lại lười nhác ấy khiến cho rất nhiều cô gái đứng bên ngoài tòa nhà cứ thỉnh thoảng lại nhìn sang.
Tôi nhìn thấy có một cô bé tuổi trẻ đầy sức sống chạy tới, cô bé nở một nụ cười ngọt ngào với anh, hình như cô bé ấy đang muốn xin số điện thoại của anh.
Chu Tẫn liếc mắt nhìn cô bé, môi khẽ cong lên một nụ cười xấu xa, nháy mắt làm cô bé kia đỏ bừng mặt mày.
Một giây sau anh nói: "Vợ tôi đang ký hợp đồng trong kia kìa, cô không sợ cô ấy đi ra cho cô một bạt tai à?"
Tôi đứng nơi xa ho khan một tiếng, cô bé bị dọa chạy mất dép.
Chu Tẫn nghe thấy động tĩnh liền bóp tắt điếu thuốc rồi đứng dậy nhìn về phía tôi, anh nhướng mày cười: "Xong rồi?"
Tôi giơ hợp đồng mua bán nhà đất lên cho anh xem: "Nè, anh coi đi.”
Anh đi tới trước mặt tôi, dùng vóc dáng cao áp đảo của mình ôm lấy vai tôi: "Phải chúc mừng một chút chứ? Em muốn ăn gì, anh đưa em ra ngoài ăn."
"Về nhà làm miếng mì trộn dưa leo đi, dạo này trời nóng em không muốn ăn gì hết, muốn ăn thanh đạm xíu."
"...Vợ ơi, không phải em mang thai rồi đấy chứ?"
"....Sao có thể! Lần nào chúng ta cũng dùng biện pháp mà!"
Mặt mày Chu Tẫn tràn ngập ý cười, xoa nhẹ lên tóc tôi: "Không có thì thôi, nói to vậy làm gì, sợ người ta không biết hay sao? Hử?"
Tôi khẽ liếc nhìn xung quanh rồi trừng mắt lườm anh một cái, dùng khuỷu tay thúc một cái vào ngực anh.
Chu Tẫn giả vờ bị đau, dùng sức ôm lấy cổ tôi rồi cúi đầu xuống, gã trai một mét tám chín to như trâu cứ cọ đi cọ lại trên vai tôi, nói một cách bất mãn: "Sao lại đánh anh, về nhà anh thêm chút sức là được chứ gì."
"Chu Tẫn!"
"Ôi chao, có chuyện gì chị cứ việc phân phó, tiểu nhân cam đoan sẽ hầu hạ chu đáo."
"Anh câm miệng đi."
"....Ồ, vậy mình về nhà rồi nói tiếp."