Phủ tướng quân
‘’Tướng quân có hoàng phi nương nương nương giá đáo đến thăm người’’
Hắn ngạc nhiên, nặng nhọc ngồi dậy túm lấy lấy y phục khoác ngoài thân thể hắn tựa lưng vào chiếc gối cao hắn thở từng hơi nhọc nhằn vết thương trên ngựa và lưng hắn vẫn đang nhói đau
‘’ Để nương nương vào trong’’
‘’Vâng’’ Binh lính của hắn cúi đầu đi ra ngoài phủ đưa nàng đi vào bên trong, nàng tiến vào bên trong phủ tướng quân thật không thể tin vào mắt mình xunh quanh phủ đều tràn ngập sắc lục chính vì có nhiều cây cối nên không khí trong phủ rất trong lành dễ chịu
Nàng đi theo binh lính của hắn đến một căn phòng ở sâu trong phủ, tên binh lính mở cửa ra để cho nàng bước vào rồi lui ra ngoài, cảnh tượng trước mặt nàng là Chiểu Phàm hắn đang điềm tĩnh nhìn nàng quanh thân thể hắc đều mang nhiều vết thương, tấm vải trắng quấn quanh phần ngực và cánh tay hắn, ánh mắt nàng rủ xuống nàng tiến tới cạnh hắn
‘’Tướng quân ta xin lỗi, thật sự rất xin lỗi ngươi’’ Nàng đưa tay chạm lên ngực hắn nơi vết thương đã thấm đẫm màu đỏ của máu
‘’Sao nàng lại phải xin lỗi ta’’ Hắn cầm lấy tay nàng, nàng đang cúi xuống không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn cầm lấy cánh tay đang quấn vải trắng của nàng hắn nhíu mày, vết thương của hắn hắn còn không cảm thấy đau đớn bằng khi nhìn thấy nàng bị thương
‘’Nàng đau lắm đúng không’’
Nàng theo phản xạ rút tay lại, giấu đi cánh tay bị thương
‘’Vết thương của ta làm sao có thể bằng được nỗi đau mà ngươi đã phải chịu đựng’’ Lại nữa rồi, giọt nước mắt của nàng lại rơi xuống nàng nắm chặt tay hắn vì nàng mà chịu sự tra tấn tàn bạo của Tử Ngộn những vế thương này nếu là người bình thường có lẽ sẽ không thể hồi phục được suốt đời sẽ trở thành một phế nhân
Hắn chạm tay lên gương mặt nàng, ngắm nhìn gương mặt mà hắn đã say mê nhìn đôi mắt xanh rực mạnh mẽ đầy ý chí của nàng, nàng đã vô tình bước chân vào trong tim hắn khiến hắn nguyện một kiếp chỉ muốn ở bên cạnh nàng mặc cho hắn biết rằng nàng không phải là nữ nhân hắn nên yêu
‘’Nàng đừng khóc, ta không muốn nhìn thấy nàng khóc Nhược Hy’’
‘’Sau này ta sẽ không làm liên lụy đến ngươi nữa, ta đã quyết định ở bên cạnh bệ hạ trọn kiếp sẽ không cố gắng trốn thoát khỏi bệ hạ nữa’’
Nàng cười một nụ cười đầy đau khổ, hắn nhíu mày nhìn thẳng vào mắt nàng
‘’Tại sao nàng lại muốn từ bỏ hi vọng, từ bỏ đi tín ngưỡng cả đời nàng muốn thực hiện’’
‘’Ngươi vì ta mà bị bệ hạ tra tấn đến suýt nữa thì trở thành phế nhân, hôm qua bệ hạ đã rất tức giận ta đã cầu xin bệ hạ tha cho ngươi để đáp lại ân tình đó ta đã quyết định ở bên cạnh bệ hạ’’
Hắn bóp vai nàng, mặc cho máu chảy ra thấm đẫm tấm vải trắng, gương mặt hắn đã thay đổi trở nên đáng sợ
‘’Ta không cần nàng giúp ta, nàng vì ta mà đánh đổi đi sự tự do của chính bản thân mình sao, tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy’’
Nàng hét lên đẩy tay hắn ra khỏi vai nàng tức giận nhìn hắn
‘’Nếu ta không làm vậy thì ngươi sẽ chết ngươi sẽ thành một phế nhân bị vứt bỏ ngươi sẽ chẳng còn gì cả’’
Hắn cười, hắn tự chế giễu bản thân mình vì hắn mà người hắn yêu phải đánh đổi đi sự tự do của nàng chưa bao giờ hắn nghĩ rằng bản thân mình vô dụng như vậy
‘’Chiểu Phàm mặc cho ngươi có là huynh trưởng của hoàng hậu nhưng đối với ta ngươi cũng là huynh trưởng của ta, ngươi giúp ta luyện kiếm, bắn cung mà chống đối lại thánh chỉ của bệ hạ, ân tình đó của ngươi ta không thể quên được’’
Nàng cầm tay hắn lên, xoa dịu đi những vết thương hắn đang phải gánh chịu
‘’Ngươi nghĩ ta sẽ ngồi yên nhìn ngươi trở thành phế nhân sao, Chiểu Phàm’’
‘’Nàng … ‘’
‘’Ta nghĩ, hoàng hậu nàng ấy không muốn nhìn thấy ngươi trở nên thế này đâu’’
Hắn bất giác ôm lấy nàng, vùi đầu vào bản vai nàng thân thể nàng toát ra mùi hương của đóa phù dung khiến hắn thấy rất dễ chịu, hắn ôm chặt nàng không nói một lời, chỉ một lúc thôi rồi hắn sẽ buông nàng ra
Nàng mỉm cười chạm nhẹ lên đầu hắn ‘’Ngươi sẽ mãi ở bên cạnh ta chứ’’
Hắn buông nàng ra, ánh mắt ngưng lại cả thân thể hắn run lên
Chiểu Phàm, huynh với muội sẽ mãi ở bên cạnh nhau chứ
Chiểu Phàm, huynh đã vì muội quá nhiều rồi lần này muội sẽ bù đắp cho huynh mang đến cho huynh một kiếp được bình an, kiếm cho huynh một tẩu tẩu ở bên cạnh huynh trọn kiếp
Thiên Nhi muội đã từng hỏi ta rằng ta có biết yêu một người là thế nào không, bây giờ ta sẽ trả lời muội
Yêu một người là khi nhìn thấy người ấy vui vẻ tim ta bất giác đập luân hồi
Yêu một người chính là ta muốn nhìn thấy người ấy được bình an vì người ấy ta có thể đánh đổi cả một tính mạng
Yêu một người là ta muốn được thay người ấy gánh chịu mọi đau đớn về thể xác chỉ để đổi lại là nụ cười của người ấy
Yêu một người là có khó khăn đến đâu cũng chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh che chở cho người ấy mặc cho người ấy không hề hay biết
‘’Huynh có từng yêu ai không, một người lòng dạ vô tình như huynh thì có thể yêu nữ nhân nào chứ, ta quá hiểu huynh mà’’
Thiên Nhi, muội thấy không nàng ấy đang ở đây ngay trước mặt ta, người mà ta cả một đời không thể chạm tới, nữ nhân ta yêu đang ở đây nàng ấy nhìn ta cười ngây ngốc, cảm xúc của ta liệu có thể kìm nén đến bao giờ
‘’Tướng quân ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ta sẽ quay lại thăm ngươi sẽ sớm thôi’’ Nàng định quay đi, bỗng bàn tay to lớn của hắn kéo nàng lại ôm chặt lấy nàng
‘’Chiểu Phàm … ‘’
Hắn đau đớn nhắm chặt mắt, nàng đừng đi Nhược Hy, nàng đừng quay về bên Mạc Tử Ngôn, hắn rất muốn nói điều đo nhưng có điều gì đó đã ngăn hắn lại, hắn không thể nói dù chỉ nửa lời
‘’Nhược Hy, ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng’’ Hơi thở nóng của hắn phả xuống mặt nàng, tại sao nàng lại cảm thấy rằng hắn đang phải chịu một nỗi đau nào đó mà không chịu nói ra, nàng động người, hắn thả tay ra
‘’Ngươi hứa rồi nhé, tướng quân’’ Nàng mỉm cười, xoa đầu hắn như hắn đang từng làm với nàng làm như vậy sẽ khiến hắn bình tĩnh hơn, hắn có chút ngạc nhiên, nàng đang làm gì vậy
‘’Ta đi đây, hãy nghỉ ngơi đi nhé’’ Cánh cửa từ từ đóng lại nữ nhân đó bước ra ngoài như một cơn gió mùa xuân khiến người ta vô cùng tiếc nuối, hắn đưa tay ra theo bóng hình ấy
‘’Ta … yêu nàng ‘’
Hắn nằm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhắm lại, nàng là người hắn cả kiếp này không muốn buông tay không phải lúc này hắn sẽ nói cho nàng, nói rằng hắn không thể buông tay nàng ra, hắn không làm được chỉ cần được ở bên cạnh nàng mọi đau đớn hắn sẽ chịu thay nàng cho dù nàng mãi mãi không thể nào biết được.
‘’Tử Ngôn, ta về rồi đây’’ Nàng chạy vào trong đại điện, bóng hình quen thuộc hiện trước mặt nàng, ánh mắt màu tím lạnh lẽo dáng vẻ cao ngạo, Lệnh Chủ - Âu Dương Thần, nàng chạy thật nhanh tới chỗ Âu Dương Thần không thèm để ý đến người đang ngồi trên cao kia
‘’Âu Dương Thần ta gặp lại ngươi rồi’’
Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, dáng vẻ kiêu ngạo khi nãy đã biến mất hắn cung kính đưa hai tay ra trước mặt
‘’Thần cung kính hoàng phi nương nương’’
‘’Ngươi đứng dậy đi, tại sao hôm nay ngươi lại vào cung’’
‘’Vi thần hôm qua đã khinh xuất không hề biết đó là hoàng phi nương nương nên đã đến đại điện nhận tội trước bệ hạ, nương nương là vi thần không biết người đó là nương nương xin người thứ tội’’
Nàng xua tay, cười miễn cương nghĩ thầm là nàng mới là người khinh xuất lớn gan đã vậy còn giả trang nam nhân vào trong trận đấu nên không thể trách hắn
‘’Chẳng qua khi nghe đến thương vân lệnh ta liền có hứng thú, ta có nghe danh của ngươi và thương vân lệnh’’ Nàng hí hứng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thần, hắn toát mồ hôi liếc nhìn lên người đang ngồi trên kia tỏa ra sát khí hừng hực
‘’Âu Dương Thần, tuy không thể thắng được ngươi nhưng ta có thể đến Thương Vân Lệnh của người được chứ’’ Ánh mắt nàng năn nỉ Âu Dương Thần nàng thật muốn tới Thương Vân Lệnh một lần xem sao a, vì nó đã từng là giấc mộng của nàng
‘’Nàng có biết Thương Vân Lệnh là nơi thế nào không mà đòi đến đó’’ Hắn lạnh lùng nói, không thèm chú ý đến nàng
‘’Chính vì ta không biết nên ta mới muốn tới đó một lần’’ Nàng lườm hắn, tên khốn Mạc Tử Ngôn hắn lúc nào cũng như tảng băng lạnh lẽo nếu như được giết hắn đầu tiên nàng sẽ vứt hắn xuống hồ băng thiên trượng làm bạn với dòng nước lạnh dưới đó cho hắn biết lời nói của hắn cũng giống hệt như thế, đồ đáng ghét
‘’Nương nương Thương Vân Lệnh là nơi không hề dễ dàng đặt chân được tới, người ngoài không thể vào bên trong được nếu bệ hạ cho phép thần xin mạn phép dẫn người tới đó’’
‘’Thật sao, ngươi nói thật chứ’’
‘’Vâng nhưng không phải bây giờ thần hiện có nhiều việc trong vân lệnh cần phải giải quyết thần xin cáo từ, khi nào bệ hạ cho phép người đến đó hãy gửi thư đến cho thần thần sẽ đưa người đến Thương Vân Lệnh’
‘’Bệ hạ thần xin cáo từ’’
Hắn rời đi chỉ còn nàng và hắn ở trong đại điện im lặng đến đáng sợ, hắn điềm tĩnh duyệt những bản tấu sớ, ánh mắt lạnh lùng vẫn dán vào dòng chứ trên đó, nàng định mở miệng nói nhưng bị hắn ngăn lại
‘’Ngày tới, Nguyên Quốc sẽ có đại tiệc lớn các hoàng đế của Thiên Quốc, Tây An Quốc, Bắc Thần Quốc, Trung Nguyên Quốc, Đại Ngụy Quốc sẽ tới đây, nàng lo mà chuẩn bị tốt phân của mình đi họ sẽ ở lại đây cùng với phi tử của họ đây sẽ là một ngày rất trọng đại nên đừng có ra khỏi tầm mắt của ta nếu nàng muốn xuống nhà lao xin cứ việc’’
Nàng vốn không biết rằng, chính cuộc gặp gỡ bất ngờ này đã khiến bao đế vương rơi vào ái tình của nàng, mâu thuẫn chính trị quốc gia đem nàng ra đánh đổi một quân cờ quan trọng khiến huynh đệ tương tàn, mở màn cho một cuộc chiến đẫm máu
‘’Tướng quân có hoàng phi nương nương nương giá đáo đến thăm người’’
Hắn ngạc nhiên, nặng nhọc ngồi dậy túm lấy lấy y phục khoác ngoài thân thể hắn tựa lưng vào chiếc gối cao hắn thở từng hơi nhọc nhằn vết thương trên ngựa và lưng hắn vẫn đang nhói đau
‘’ Để nương nương vào trong’’
‘’Vâng’’ Binh lính của hắn cúi đầu đi ra ngoài phủ đưa nàng đi vào bên trong, nàng tiến vào bên trong phủ tướng quân thật không thể tin vào mắt mình xunh quanh phủ đều tràn ngập sắc lục chính vì có nhiều cây cối nên không khí trong phủ rất trong lành dễ chịu
Nàng đi theo binh lính của hắn đến một căn phòng ở sâu trong phủ, tên binh lính mở cửa ra để cho nàng bước vào rồi lui ra ngoài, cảnh tượng trước mặt nàng là Chiểu Phàm hắn đang điềm tĩnh nhìn nàng quanh thân thể hắc đều mang nhiều vết thương, tấm vải trắng quấn quanh phần ngực và cánh tay hắn, ánh mắt nàng rủ xuống nàng tiến tới cạnh hắn
‘’Tướng quân ta xin lỗi, thật sự rất xin lỗi ngươi’’ Nàng đưa tay chạm lên ngực hắn nơi vết thương đã thấm đẫm màu đỏ của máu
‘’Sao nàng lại phải xin lỗi ta’’ Hắn cầm lấy tay nàng, nàng đang cúi xuống không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn cầm lấy cánh tay đang quấn vải trắng của nàng hắn nhíu mày, vết thương của hắn hắn còn không cảm thấy đau đớn bằng khi nhìn thấy nàng bị thương
‘’Nàng đau lắm đúng không’’
Nàng theo phản xạ rút tay lại, giấu đi cánh tay bị thương
‘’Vết thương của ta làm sao có thể bằng được nỗi đau mà ngươi đã phải chịu đựng’’ Lại nữa rồi, giọt nước mắt của nàng lại rơi xuống nàng nắm chặt tay hắn vì nàng mà chịu sự tra tấn tàn bạo của Tử Ngộn những vế thương này nếu là người bình thường có lẽ sẽ không thể hồi phục được suốt đời sẽ trở thành một phế nhân
Hắn chạm tay lên gương mặt nàng, ngắm nhìn gương mặt mà hắn đã say mê nhìn đôi mắt xanh rực mạnh mẽ đầy ý chí của nàng, nàng đã vô tình bước chân vào trong tim hắn khiến hắn nguyện một kiếp chỉ muốn ở bên cạnh nàng mặc cho hắn biết rằng nàng không phải là nữ nhân hắn nên yêu
‘’Nàng đừng khóc, ta không muốn nhìn thấy nàng khóc Nhược Hy’’
‘’Sau này ta sẽ không làm liên lụy đến ngươi nữa, ta đã quyết định ở bên cạnh bệ hạ trọn kiếp sẽ không cố gắng trốn thoát khỏi bệ hạ nữa’’
Nàng cười một nụ cười đầy đau khổ, hắn nhíu mày nhìn thẳng vào mắt nàng
‘’Tại sao nàng lại muốn từ bỏ hi vọng, từ bỏ đi tín ngưỡng cả đời nàng muốn thực hiện’’
‘’Ngươi vì ta mà bị bệ hạ tra tấn đến suýt nữa thì trở thành phế nhân, hôm qua bệ hạ đã rất tức giận ta đã cầu xin bệ hạ tha cho ngươi để đáp lại ân tình đó ta đã quyết định ở bên cạnh bệ hạ’’
Hắn bóp vai nàng, mặc cho máu chảy ra thấm đẫm tấm vải trắng, gương mặt hắn đã thay đổi trở nên đáng sợ
‘’Ta không cần nàng giúp ta, nàng vì ta mà đánh đổi đi sự tự do của chính bản thân mình sao, tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy’’
Nàng hét lên đẩy tay hắn ra khỏi vai nàng tức giận nhìn hắn
‘’Nếu ta không làm vậy thì ngươi sẽ chết ngươi sẽ thành một phế nhân bị vứt bỏ ngươi sẽ chẳng còn gì cả’’
Hắn cười, hắn tự chế giễu bản thân mình vì hắn mà người hắn yêu phải đánh đổi đi sự tự do của nàng chưa bao giờ hắn nghĩ rằng bản thân mình vô dụng như vậy
‘’Chiểu Phàm mặc cho ngươi có là huynh trưởng của hoàng hậu nhưng đối với ta ngươi cũng là huynh trưởng của ta, ngươi giúp ta luyện kiếm, bắn cung mà chống đối lại thánh chỉ của bệ hạ, ân tình đó của ngươi ta không thể quên được’’
Nàng cầm tay hắn lên, xoa dịu đi những vết thương hắn đang phải gánh chịu
‘’Ngươi nghĩ ta sẽ ngồi yên nhìn ngươi trở thành phế nhân sao, Chiểu Phàm’’
‘’Nàng … ‘’
‘’Ta nghĩ, hoàng hậu nàng ấy không muốn nhìn thấy ngươi trở nên thế này đâu’’
Hắn bất giác ôm lấy nàng, vùi đầu vào bản vai nàng thân thể nàng toát ra mùi hương của đóa phù dung khiến hắn thấy rất dễ chịu, hắn ôm chặt nàng không nói một lời, chỉ một lúc thôi rồi hắn sẽ buông nàng ra
Nàng mỉm cười chạm nhẹ lên đầu hắn ‘’Ngươi sẽ mãi ở bên cạnh ta chứ’’
Hắn buông nàng ra, ánh mắt ngưng lại cả thân thể hắn run lên
Chiểu Phàm, huynh với muội sẽ mãi ở bên cạnh nhau chứ
Chiểu Phàm, huynh đã vì muội quá nhiều rồi lần này muội sẽ bù đắp cho huynh mang đến cho huynh một kiếp được bình an, kiếm cho huynh một tẩu tẩu ở bên cạnh huynh trọn kiếp
Thiên Nhi muội đã từng hỏi ta rằng ta có biết yêu một người là thế nào không, bây giờ ta sẽ trả lời muội
Yêu một người là khi nhìn thấy người ấy vui vẻ tim ta bất giác đập luân hồi
Yêu một người chính là ta muốn nhìn thấy người ấy được bình an vì người ấy ta có thể đánh đổi cả một tính mạng
Yêu một người là ta muốn được thay người ấy gánh chịu mọi đau đớn về thể xác chỉ để đổi lại là nụ cười của người ấy
Yêu một người là có khó khăn đến đâu cũng chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh che chở cho người ấy mặc cho người ấy không hề hay biết
‘’Huynh có từng yêu ai không, một người lòng dạ vô tình như huynh thì có thể yêu nữ nhân nào chứ, ta quá hiểu huynh mà’’
Thiên Nhi, muội thấy không nàng ấy đang ở đây ngay trước mặt ta, người mà ta cả một đời không thể chạm tới, nữ nhân ta yêu đang ở đây nàng ấy nhìn ta cười ngây ngốc, cảm xúc của ta liệu có thể kìm nén đến bao giờ
‘’Tướng quân ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ta sẽ quay lại thăm ngươi sẽ sớm thôi’’ Nàng định quay đi, bỗng bàn tay to lớn của hắn kéo nàng lại ôm chặt lấy nàng
‘’Chiểu Phàm … ‘’
Hắn đau đớn nhắm chặt mắt, nàng đừng đi Nhược Hy, nàng đừng quay về bên Mạc Tử Ngôn, hắn rất muốn nói điều đo nhưng có điều gì đó đã ngăn hắn lại, hắn không thể nói dù chỉ nửa lời
‘’Nhược Hy, ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng’’ Hơi thở nóng của hắn phả xuống mặt nàng, tại sao nàng lại cảm thấy rằng hắn đang phải chịu một nỗi đau nào đó mà không chịu nói ra, nàng động người, hắn thả tay ra
‘’Ngươi hứa rồi nhé, tướng quân’’ Nàng mỉm cười, xoa đầu hắn như hắn đang từng làm với nàng làm như vậy sẽ khiến hắn bình tĩnh hơn, hắn có chút ngạc nhiên, nàng đang làm gì vậy
‘’Ta đi đây, hãy nghỉ ngơi đi nhé’’ Cánh cửa từ từ đóng lại nữ nhân đó bước ra ngoài như một cơn gió mùa xuân khiến người ta vô cùng tiếc nuối, hắn đưa tay ra theo bóng hình ấy
‘’Ta … yêu nàng ‘’
Hắn nằm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhắm lại, nàng là người hắn cả kiếp này không muốn buông tay không phải lúc này hắn sẽ nói cho nàng, nói rằng hắn không thể buông tay nàng ra, hắn không làm được chỉ cần được ở bên cạnh nàng mọi đau đớn hắn sẽ chịu thay nàng cho dù nàng mãi mãi không thể nào biết được.
‘’Tử Ngôn, ta về rồi đây’’ Nàng chạy vào trong đại điện, bóng hình quen thuộc hiện trước mặt nàng, ánh mắt màu tím lạnh lẽo dáng vẻ cao ngạo, Lệnh Chủ - Âu Dương Thần, nàng chạy thật nhanh tới chỗ Âu Dương Thần không thèm để ý đến người đang ngồi trên cao kia
‘’Âu Dương Thần ta gặp lại ngươi rồi’’
Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, dáng vẻ kiêu ngạo khi nãy đã biến mất hắn cung kính đưa hai tay ra trước mặt
‘’Thần cung kính hoàng phi nương nương’’
‘’Ngươi đứng dậy đi, tại sao hôm nay ngươi lại vào cung’’
‘’Vi thần hôm qua đã khinh xuất không hề biết đó là hoàng phi nương nương nên đã đến đại điện nhận tội trước bệ hạ, nương nương là vi thần không biết người đó là nương nương xin người thứ tội’’
Nàng xua tay, cười miễn cương nghĩ thầm là nàng mới là người khinh xuất lớn gan đã vậy còn giả trang nam nhân vào trong trận đấu nên không thể trách hắn
‘’Chẳng qua khi nghe đến thương vân lệnh ta liền có hứng thú, ta có nghe danh của ngươi và thương vân lệnh’’ Nàng hí hứng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thần, hắn toát mồ hôi liếc nhìn lên người đang ngồi trên kia tỏa ra sát khí hừng hực
‘’Âu Dương Thần, tuy không thể thắng được ngươi nhưng ta có thể đến Thương Vân Lệnh của người được chứ’’ Ánh mắt nàng năn nỉ Âu Dương Thần nàng thật muốn tới Thương Vân Lệnh một lần xem sao a, vì nó đã từng là giấc mộng của nàng
‘’Nàng có biết Thương Vân Lệnh là nơi thế nào không mà đòi đến đó’’ Hắn lạnh lùng nói, không thèm chú ý đến nàng
‘’Chính vì ta không biết nên ta mới muốn tới đó một lần’’ Nàng lườm hắn, tên khốn Mạc Tử Ngôn hắn lúc nào cũng như tảng băng lạnh lẽo nếu như được giết hắn đầu tiên nàng sẽ vứt hắn xuống hồ băng thiên trượng làm bạn với dòng nước lạnh dưới đó cho hắn biết lời nói của hắn cũng giống hệt như thế, đồ đáng ghét
‘’Nương nương Thương Vân Lệnh là nơi không hề dễ dàng đặt chân được tới, người ngoài không thể vào bên trong được nếu bệ hạ cho phép thần xin mạn phép dẫn người tới đó’’
‘’Thật sao, ngươi nói thật chứ’’
‘’Vâng nhưng không phải bây giờ thần hiện có nhiều việc trong vân lệnh cần phải giải quyết thần xin cáo từ, khi nào bệ hạ cho phép người đến đó hãy gửi thư đến cho thần thần sẽ đưa người đến Thương Vân Lệnh’
‘’Bệ hạ thần xin cáo từ’’
Hắn rời đi chỉ còn nàng và hắn ở trong đại điện im lặng đến đáng sợ, hắn điềm tĩnh duyệt những bản tấu sớ, ánh mắt lạnh lùng vẫn dán vào dòng chứ trên đó, nàng định mở miệng nói nhưng bị hắn ngăn lại
‘’Ngày tới, Nguyên Quốc sẽ có đại tiệc lớn các hoàng đế của Thiên Quốc, Tây An Quốc, Bắc Thần Quốc, Trung Nguyên Quốc, Đại Ngụy Quốc sẽ tới đây, nàng lo mà chuẩn bị tốt phân của mình đi họ sẽ ở lại đây cùng với phi tử của họ đây sẽ là một ngày rất trọng đại nên đừng có ra khỏi tầm mắt của ta nếu nàng muốn xuống nhà lao xin cứ việc’’
Nàng vốn không biết rằng, chính cuộc gặp gỡ bất ngờ này đã khiến bao đế vương rơi vào ái tình của nàng, mâu thuẫn chính trị quốc gia đem nàng ra đánh đổi một quân cờ quan trọng khiến huynh đệ tương tàn, mở màn cho một cuộc chiến đẫm máu