Chiều tàn. Quầng mây màu vàng mỡ gà phủ khắp bầu trời thành phố dần chuyển đỏ. Bạch Ly thảnh thơi ngồi nơi quán cà phê quen thuộc, thưởng thức nhạc cổ điển. Bạch Ly yêu thích sự tĩnh lặng thế nên chiếc bàn trong góc khuất luôn là lựa chọn của cô.
Nhưng hôm nay khác, cô không đi một mình mà đi cùng " Gã tổng tài xấu xa " - Khải Vũ. Có lẽ trên đời cũng chỉ có Bạch Ly mới đi gọi hắn là gã xấu xa, hay nói cách khác là chỉ có cô mới dám gọi như thế. Lý do là mỗi lần Bạch Ly lên tiếng phản bác, Khải Vũ sẽ lập tức đè cô xuống và " trừng phạt " theo cách của hắn.
Bạch ngồi quay mặt ra hướng cửa kính tiệm cà phê đón nhận một buổi chiều nữa lại tàn trên thành phố, còn hắn ngồi ở hướng ngược lại - chỉ một mực đoán xem đối phương đang nghĩ gì. Một người quan tâm thế giới bên ngoài, người còn lại quan tâm người kia. Cả hai tạo ra hai mảng đối lập.
Nếu lúc phá án cãi nhau đến đầu rơi máu chảy thì lúc này giữa hắn và cô lại tĩnh mịch đến khó tin.
Bạch Ly khuấy nhẹ tách Moschiato, rồi bàn tay phẩy lọn tóc dài ra đằng sau lưng. Chợt, cô bâng quơ hỏi.:
" Khải Tổng, duyên phận là thứ gì vậy? "
Hắn nhìn vào đáy mắt đen láy không vướng bụi trần của cô rồi thản nhiên trả lời:
" Giống như tôi và em."
Phải, Khải Vũ nói rất đúng. Duyên phận chính là giống như cô và hắn vậy.
Giữ không được, buông không xong mà càng trốn tránh lại càng gặp phải...
Ngoài chấp nhận chung sống với nó thi không còn các nào khác.
Bạch Ly nhấp ngụm nước mát lạnh, vị ngòn ngọt đăng đắng trôi tuột xuống cổ họng cô. Cô không thích đồ ngọt nhưng đi bên hắn cô luôn chọn nó. Bạch Ly mỉm cười:
" Khải Tổng, anh có yêu tôi không? "
Khải Vũ cong môi, đuôi mắt chim ưng như xoáy vào tâm can cô, hắn bông đùa:
" Em đoán xem? "
Cô thành thật lắc đầu:
" Tôi không biết."
Khải Vũ tựa như không suy nghĩ ngay lập tức đáp lời cô:
" Yêu ."
Chữ Yêu phát ra từ miệng hắn như một cơn gió xoáy sâu vào lòng cô.
Nhưng hôm nay khác, cô không đi một mình mà đi cùng " Gã tổng tài xấu xa " - Khải Vũ. Có lẽ trên đời cũng chỉ có Bạch Ly mới đi gọi hắn là gã xấu xa, hay nói cách khác là chỉ có cô mới dám gọi như thế. Lý do là mỗi lần Bạch Ly lên tiếng phản bác, Khải Vũ sẽ lập tức đè cô xuống và " trừng phạt " theo cách của hắn.
Bạch ngồi quay mặt ra hướng cửa kính tiệm cà phê đón nhận một buổi chiều nữa lại tàn trên thành phố, còn hắn ngồi ở hướng ngược lại - chỉ một mực đoán xem đối phương đang nghĩ gì. Một người quan tâm thế giới bên ngoài, người còn lại quan tâm người kia. Cả hai tạo ra hai mảng đối lập.
Nếu lúc phá án cãi nhau đến đầu rơi máu chảy thì lúc này giữa hắn và cô lại tĩnh mịch đến khó tin.
Bạch Ly khuấy nhẹ tách Moschiato, rồi bàn tay phẩy lọn tóc dài ra đằng sau lưng. Chợt, cô bâng quơ hỏi.:
" Khải Tổng, duyên phận là thứ gì vậy? "
Hắn nhìn vào đáy mắt đen láy không vướng bụi trần của cô rồi thản nhiên trả lời:
" Giống như tôi và em."
Phải, Khải Vũ nói rất đúng. Duyên phận chính là giống như cô và hắn vậy.
Giữ không được, buông không xong mà càng trốn tránh lại càng gặp phải...
Ngoài chấp nhận chung sống với nó thi không còn các nào khác.
Bạch Ly nhấp ngụm nước mát lạnh, vị ngòn ngọt đăng đắng trôi tuột xuống cổ họng cô. Cô không thích đồ ngọt nhưng đi bên hắn cô luôn chọn nó. Bạch Ly mỉm cười:
" Khải Tổng, anh có yêu tôi không? "
Khải Vũ cong môi, đuôi mắt chim ưng như xoáy vào tâm can cô, hắn bông đùa:
" Em đoán xem? "
Cô thành thật lắc đầu:
" Tôi không biết."
Khải Vũ tựa như không suy nghĩ ngay lập tức đáp lời cô:
" Yêu ."
Chữ Yêu phát ra từ miệng hắn như một cơn gió xoáy sâu vào lòng cô.