" Đúng l à nói như vậy, nhưng ngươi cũng phải may dư ra một chút, bọn trẻ lớn rất nhanh" Mẹ Chu vẫn là cưng đứa cháu của con trai lão tứ này, nói.
"Khẳng định là như vậy" Tam tẩu nói.
Mẹ Chu gật đầu không nói gì thêm, trừ bỏ nhà tứ gia kia, bên trên còn có ba gia đình này đều không làm bà lo lắng.
Tam tẩu trong lòng đánh giá, may xong cho ba đứa trẻ thì vẫn còn dư lại một ít vải. Tự mình thêm vải vào một ít nữa là có thể may cho con gái mình một chiếc áo khoác chống lạnh.
Hơn nữa nhà lão tứ gia còn cho thêm hai cân đường đỏ, cái này đúng thật là quá hào phóng.
Tam tẩu nhìn rất vừa lòng, nhưng bây giờ không có thời gian để làm việc này. Cất vải và bông vào nhà, cô liền xuống phòng bếp phụ mẹ Chu nấu ăn.
Kỳ thật đối với chuyện đòi ở nhà riêng của nguyên chủ, tuy rằng mới đầu mọi người đều rất bất mãn trong lòng. Nhưng theo thời gian, mọi người lại cảm thấy có chút may mắn.
Bởi vì nguyên chủ vốn không chịu làm việc. Vừa mới gả vào liền nói thân thể không thoải mái, tóm lại là đòi sống đòi chết không làm việc.
Chính là nếu không làm việc thì lấy đâu ra cơm trắng mà ăn? Đều có tay có chân, còn muốn cả đại gia đình nuôi sống cô sao!
Mọi người lúc ấy liền không có ý kiến.
Đặc biệt là mẹ Chu cảm thấy nguyên chủ có chút thua thiệt. Vì lúc kết hôn con trai bà còn chưa lưu lại được một ngày liền rời đi, khiến cho nguyên chủ cầm tiền trợ cấp của Chu Thanh Bách.
Sau đó kêu cô dùng tiền trang trải sinh hoạt phí trong nhà. Như thế Chu Thanh Bách nuôi cô, dù cô không làm việc cũng chẳng ai dám nói gì.
Nhưng mẹ Chu lại không ngờ rằng, cũng vì như vậy mà khiến cho lá gan của cô ngày càng lớn. Nếu không, cô cũng không dám ỷ vào mang thai mà đòi sống đòi chết.
Cố tình ở trước mặt cha mẹ Chu bày ra bộ dạng như vậy.
Trong đó cũng có một phần do cha mẹ Chu cưng cháu trai hơn.
Nhưng ở thời điểm đó, gia đình họ Chu rất đông. Còn là hôn lễ của con trai lão tứ. Cho nên Chu Thanh Bách kết hôn vào lúc đó, gia đình liền sắp xếp cho một phòng riêng.
Những người khác trong nhà không có đãi ngộ tốt như thế này đâu, mỗi người đều có một căn phòng chật cứng. Khi đó còn chưa con cái nên không sao, vẫn còn tốt. Chỉ là khi vợ chồng sống về đem sẽ có chút xấu hổ.
Lúc ấy đối với nguyên chủ, được độc chiếm một căn phòng riêng. Mặt khác tam tẩu không phải không có ý nghĩ đó. Nhưng vẫn là câu nói kia, ai kêu cha mẹ Chu đau lòng nhất vẫn là đứa con Chu Thanh Bách này.
Lại có tiền trợ cấp của Chu Thanh Bách cấp trong nhà. Có thể nói thu nhập ba anh trên của Chu Thanh Bách cộng lại còn chưa nhiều bằng Chu Thanh Bách.
Cho nên dù có ý kiến, cũng đành nuốt vào trong.
Vốn dĩ nguyên chủ có được đãi ngộ một phòng riêng, lúc sau lại đòi sống đòi chết muốn một căn nhà riêng.
Lúc ấy, chị em dâu đều đến xem kịch. Nhưng không ngờ tới, cô ỷ vào cái thai như bùa hộ mệnh, đòi cấp cho cô một căn nhà riêng.
Sau khi cho nguyên chủ căn nhà riêng xong. Vì để xoa dịu ba cô con dâu khác khỏi phân bì. Cha mẹ Chu liền chia cho mỗi người một căn phòng riêng. So với trước kia thì cả gia đình, mọi người cùng nhau sống thoải mái hơn.
Lúc ấy, căn phòng của nguyên chủ từng ở được trao cho tam tẩu.
Đại tẩu và nhị tẩu cũng đều có một phòng.
Hiện giờ ba căn phòng của nhà họ Chu đều tốt, không xảy ra vấn đề gì. Rốt cuộc nguyên chủ được ra sống một mình. Cha Chu còn lấy tiền của Chu Thanh Bách gửi về cho ba năm cùng giấy tờ đem ra gửi lại.
Lúc đó, tiền trợ cấp cũng chỉ hơn hai mươi đồng tiền, nhưng một năm cũng có hơn hai trăm, ba năm hơn sáu trăm, như vậy đã là rất nhiều.
Xây cho nguyên chủ một ngôi nhà có hai căn phòng, trước sau cũng đã hơn hai trăm đồng tiền.
Mặc dù đó không phải là một só tiền nhỏ.
Nhưng so với tiền Chu Thanh Bách gửi về thật ra cũng không nhiều lắm.
Mà trong đó cũng có phần tiền Chu Thanh Bách hiếu kính cha mẹ Chu, đều không tính toán đưa cho nguyên chủ. Họ chính là lo lắng nguyên chủ gây ra họa.
Cái gì của nguyên chủ đều cũng được chia ra. Hơn nữa, mỗi tháng tiền trợ cấp của Chu Thanh Bách đều do chính cô giữ.
Vì thế nguyên chủ không gây rắc rối cho mẹ Chu nữa.
Mà mọi người đều có một căn phòng riêng, sống trong căn phòng rộng rãi hơn nhiều. Lại có tiền trợ cấp của Chu Thanh Bách gửi về nhiều như vậy, cho nguyên chủ một nhà riêng họ cũng không truy cứu đến.
năm trước, cha mẹ Chu còn trẻ, không cần các con mình nuôi dưỡng. Dù hiện tại đã ngoài tuổi, nhưng vẫn rất khỏe mạnh.
Có thể nói rằng, tuy nguyên chủ đòi ra ở nhà riêng, nhưng nguyên chủ vẫn biết hiếu kính cha mẹ Chu, cho họ mấy trăm đồng tiền.
Dù tiền này đều do Chu Thanh Bách kiếm, nhưng mà cũng không khác biệt lắm.
Lại còn có chia phòng, không cần biết nguyên chủ đã làm ra chuyện gì, nhưng đây đều là chuyện tốt cho mọi người. Về sau, gia đình họ Chu sống hòa thuận hơn trước nhiều.
Mặc dù thỉnh thoảng, vẫn sẽ ghen ghét nguyên chủ, chờ đợi những khoản tiền trợ cấp của chồng mình mà không cần phải đi làm.
Vào khoảng giờ, cha Chu và những người khác cũng về đến nhà.
Bây giờ là thời điểm thu hoạch vụ mùa, bận rộn thật sự. Một năm sắp qua, cũng là lúc ai nấy đều trông chờ vào vụ mùa này sẽ thu hoạch lớn. Không ai dám lười biếng, nếu không mưa thu đổ xuống, một năm làm việc cực nhọc, cứ thế mà mất trắng.
Do đó, mọi người đều muốn thu hoạch thật nhanh, nghỉ ngơi sớm giống như một liều thuốc đối với họ.
"Trong phòng có nước đường đỏ, cho riêng hai cha con ngươi, mau chạy nhanh xuống uống một chén" Tam tẩu nhìn chồng mình và đứa con gái bị phơi nắng đến đỏ mặt, vội nhỏ giọng nói.
Con gái tam tẩu đứng hàng thứ sáu trong mấy đứa cháu gái của nhà họ Chu, vì vậy cô được đặt tên là Lục Ni.
Lục Ni vống đang buồn bã ỉu xìu, nhưng nghe thấy lời này đôi mắt liền sáng lên.
Chu Thanh Sâm cái gì cũng chưa hỏi, liền mang con gái trở về phòng, hai cha con vẻ mặt hài lòng sau khi được uống đường đỏ.
Kế tiếp cả gia đình rửa tay rửa mặt chuẩn bị ăn cơm.
Đồ ăn nhà Chu gia không tồi, bánh bột ngô ăn với cháo loãng, một chảo trứng gà xào. Tuy rằng chỉ có năm sáu trứng, nhưng vẫn còn vài món ăn kèm. So với những gia đình khác vẫn là tốt hơn nhiều.
Do hiện tại là thời điểm thu hoạch vụ mùa, mọi người làm việc rất mệt mỏi. Nếu không, bình thường cũng sẽ không ăn như vậy.
Ăn xong rồi, ai nấy đều về phòng của mình nghỉ ngơi.
Tam tẩu mang cái bụng đã lớn của mình trở về, chén đũa để lại cho nhị tẩu, đại tẩu cũng có thai nên cũng về nghỉ ngơi.
Tuy rằng nhị tẩu bĩu môi, có chút không vui. Nhưng trước kia cô sinh con, cũng do hai chị em dâu làm. Đây là quy cũ của nhà họ Chu, vẫn luôn công bằng, điều này không có gì để nói.
Đại tẩu và nhị tẩu không biết hôm nay trong nhà xảy ra những chuyện gì, cái gì nên làm thì vẫn nên làm.
Tam tẩu còn lại trở về phòng, nghênh đón sự dò hỏi của hai cha con họ.
Lục Ni đã sáu tuổi, hài tử hiểu chuyện sớm. Biết rằng nhà không giàu có, đặc biệt đường đỏ lại trân quý như vậy, làm sao mẹ có được nó?