Ngày hôm sau chính là ngày đội sản xuất phân lương.
Ngày này vốn không có quan hệ với Lâm Thanh Hòa và ba đứa con trai. Bởi vì nhà cô đã ra ở riêng, không có lao động. Mà không có lao động thì ngay cả lương cơ bản trên đầu người cũng chưa đạt được.
Đây là quy tắc cũ của bên xã bọn họ. Trừ khi người già yếu, ốm đau bệnh tật. Nếu không đều phải lao động để kiếm công điểm mới được phân lương.
Mà nguyên chủ là một thanh niên tốt, cô ấy không xuống đất thì không có gì để nói. Ngay cả Chu Khải, Chu Toàn, và bé út Chu Bách cũng sẽ không có cái gọi là lương đầu người.
Nhưng nó không thành vấn đề, không được phân lương thì có thể dùng tiền mua.
Điều này cũng không cần gấp gáp. Dù sao đội sản xuất mua lương thực chuyển đến hợp tác xã để phân phát cho mọi người cũng làm xong rồi, còn thừa sẽ bán.
Cô biết năm nay đội sản xuất được mùa, tự nhiên sẽ có thừa lương thực.
Cho nên một chút cũng không lo lắng.
Nhưng nhà Chu gia bên kia còn chưa tới giờ sáng đã ra ngoài, trước sau chọn rất nhiều lương thực mang trở về, đương nhiên đây là những gì Chu Khải và Chu Toàn trở về nói.
Trong một ngày như thế này, cả thôn đều thật sự cao hứng. Những đứa trẻ chạy kháp đường, Lâm Thanh Hòa cũng không kiềm chế được hai anh em.
Cho mỗi người một kẹo sữa liền tống ra ngoài.
Chưa kể rằng hai anh em đang ăn kẹo sữa trong miệng, các bạn nhỏ bao lớn hâm mộ cũng thèm ăn. Chu Đông và Chu Tây cũng lấy lương thực phần của mình về khoảng giờ.
Chu Đông lại qua nói, qua một hồi là có thể phân hết toàn bộ rồi.
"Vậy ngươi hiện tại có việc không? Không có việc thì đẩy xe đi cùng thím một chuyến" Lâm Thanh Hòa nói.
"Hiện tại không có việc gì" Chu Đông liền nói.
Vì vậy Lâm Thanh Hòa kêu hắn đem xe đẩy qua đây, còn cô đi lấy tiền, sau đó bế bé út và khóa cửa lại.
Chu Đông mang xe tải đến, Lâm Thanh Hòa liền cùng hắn đi đến đội.
Không ít phụ nữ thấy cô lại đây đều bĩu môi, ai không biết đây là đến để mua lương thực? Cũng do cuộc sống bây giờ tốt, nếu là trước kia, khẳng định chờ chết đói.
Thời đó không có cuộc sống tốt như bây giờ.
Cũng nể mặt nhà lão Chu gia, danh tiếng của cha mẹ Chu trong thôn không tồi, nên cũng không nói ra lời gì.
Đại đội trưởng đối với Lâm Thanh Hòa cũng không có thành kiến. Tuy rằng cảm thấy cô sẽ không lao động, nhưng đó là việc của họ. Hơn nữa họ cũng có tiền mua.
Lúc này Lâm Thanh Hòa đã tính toán tốt, bởi vì trong túi không gian có có nhiều vật tư, cô cố ý làm bộ làm tịch như vậy. Sau này Chu Thanh Bách không có thu nhập, cô cũng có thể lấy đồ từ túi không gian ra mà không cần cố kị.
Nhưng ở trong mắt người trong thôn, lúc này cô vẫn là một người phung phí tiền, bởi vì cô mua rất nhiều lúa mì!
Đã sớm nghe bọn đại oa thổi phồng, mỗi ngày mẹ hắn đều thay đổi phương pháp để làm các món ăn ngon, vừa thấy như vậy còn có thể không biết sao?
Lâm Thanh Hòa mua một trăm cân lúa mì, một cân lúa mì có giá hơn ba đồng, một trăm cân lúa mì chính là hơn ba trăm đồng.
Ngoại trừ lúa mì còn có hạt bắp, nó dùng để nghiền ra bột bắp, cái này giá rẻ hơn, cô muốn mua tám mươi cân.
Còn năm mươi cân gạo kê, sau đó chính là đậu xanh, đậu đỏ, đậu nành, hạt mè này đó, những thứ muốn mua rất nhiều. Đậu đỏ đậu xanh đều mua mười cân. Đậu phộng có giá cao hơn, muốn mua ba mươi cân. Hạt mè cũng mua không ít, liền hai mươi cân.
Khoai lang cũng muốn mua một túi hai mươi cân.
Đối với khoai lang rẻ hơn, cô cũng không muốn mua ít. Thứ này có thể nghiền thành mì khoai lang nhưng đặc biệt khó ăn, theo trí nhớ của nguyên chủ là như vậy.
Nhưng hầu hết mọi người trong làng đều ăn món này.
Sau khi yêu cầu mấy thứ này, các loại phụ phẩm khác đều không muốn mua.
Mua những thứ này vẫn tốn một đống tiền ra ngoài, nhìn cô ấy tiêu như vậy mà mắt không nháy một chút, một ít phụ nữ trong thôn xem thấy đều không nhịn được đau lòng giùm cô!
Nhiều đồ như thế này phải tốn khoảng đồng tiền đấy!
Mọi người khác đều đến nhóm để phân phát thức ăn, sau đó chờ nhóm phân chia tiền. Ngay cả khi không nhiều, mọi người đều có thể có một khoản tiền trong suốt cả năm, nào có giống như cô?
Bên không ăn lúa mạch, chỉ ăn bột mì trắng, cả gia đình bọn họ tài giỏi đến cỡ nào mới mua mấy cân lúa mì được đây!
Hơn nữa nếu cô ấy sẵn sàng làm việc, cô ấy không chỉ có thức ăn cho mình mà còn có ba đứa nhỏ. Lại còn có công điểm để đổi lương thực, ngay cả khi không đủ ăn, thì mua nhiều lắm cũng chỉ mấy đồng tiền. Nào cần chi nhiều tiền ra ngoài để mua như vậy?
Lâm Thanh Hòa không quen thuộc mọi người, cũng không có ý tứ nói chuyện với bọn họ. Bởi vì tư tưởng khác nhau quá lớn, không cần thiết nói chuyện. Dù sao tính tình của nguyên chủ là vậy, cô bắt chước theo là được.
Kêu Chu Đông đem bấy nhiêu lương thực về nhà, cô dự định sẽ lưu trữ trong nhà.
Chu Đông nói: "Thím, buổi chiều ta liền đi kiếm củi cho người. Nhưng ngày mai và ngày mốt trong đội vẫn bận rộn trồng lúa mì mùa đông, có thể sẽ không rảnh. Chờ xong vụ này, đến lúc đó sẽ làm cho thím".
"Được" Lâm Thanh Hòa gật đầu.
Chu Khải và Chu Toàn cả hai cùng vào nhà với đôi mắt sáng tỏa, nhìn lương thực trong nhà, có rất nhiều lương thực này nọ, mùa đông bọn họ sẽ không sợ thiếu ăn!
Đặc biệt chờ Chu Thanh Bách trở về, Lâm Thanh Hòa đều đã tính toán tốt. Một trăm cân lúa mạch cùng tám mươi cân bắp này chờ Chu Thanh Bách trở lại sẽ đem qua nhà mẹ Chu nghiền nát nó. Trước đó, có thể dùng bao nhiêu từ trong túi không gian của cô thì cứ dùng bấy nhiêu.
"Ta muốn chuẩn bị cơm trưa, các ngươi chăm sóc tốt cho em út" Lâm Thanh Hòa nói.
Buổi sáng ăn xong cô đã chuẩn bị mì, hiện tại nó đã sẵn sàng, giữa trưa liền làm mì sợi ăn.
Ăn mì với dầu hành và thịt xông khói, hương vị đặc biệt thơm, Lâm Thanh Hòa rất thích ăn món này.
Cô hiện tại rảnh không có gì làm, cũng suy nghĩ hôm nào đó thử làm món thịt kho, ha ha ha?
Nhưng điều quan trọng bây giờ là chờ đợi áo len của bọn nhỏ được đan xong. Cô sẽ tự đan len cho chính mình, trong tủ có một cái áo len mới, là được đan từ năm trước, nhưng mấy đứa nhỏ lại không có.
Lâm Thanh Hòa cũng sẽ đan áo len. Trước kia, khi còn nhỏ sống ở thôn cùng bà đã học qua, tuy có chút ngượng tay, nhưng có ký ức của nguyên chủ, hai cái kết hợp lại. Cô vẫn có thể đan áo cho bọn đại oa, không cần phải qua tay người khác.
Buổi trưa ăn mì sợi xong, Lâm Thanh Hòa liền mang Chu Khải và Chu Toàn học cách cuốn len thành hình tròn. Đây là để đan áo len cho bọn họ, tất nhiên hai anh em họ đều rất vui.
Có hai anh em bọn họ hỗ trợ, tốc độ sẽ tự nhiên rất nhanh.
Khoảng một giờ chiều cô liền đưa bọn họ đi ngủ trưa. Còn cô đi hầm cho bọn hắn đường phèn tuyết lê.
Đem bọn họ tống cổ ở nhà cuốn cuộn len, cô cũng là quá nhàn rỗi. Đem thịt trong quả lê cho ba anh em ăn, sau đó đổ nước sôi để nguội vô phần rỗng của quả lê. Thả thêm đường phèn cùng táo đỏ vào, lại đem cắt bằng phần đầu quả lê, lấy nắp lên đậy lại. Sau đó đặt vào nồi đem đi hầm.