Lâm Thanh Hòa nhìn về phía người đàn ông này, trong mắt hắn thấy được một loại bất an, khiến cô hơi giật mình. Thì ra hắn còn có bộ mặt như này, như thế nào lại sợ hãi, như thế nào lại lo lắng bất an?
Trong lòng hắn kỳ thật rất lo lắng, chẳng qua không biểu đạt tình cảm tốt, cho nên nhìn giống như không quan tâm.
Chu Thanh Bách cũng nhìn cô, hắn thấy được sự ngạc nhiên từ trong mắt cô, không thể tin tưởng, còn có một loại mất mát. Nhưng không có sự thất vọng cùng tuyệt vọng trong ấy.
Điều này làm hắn hơi sửng sốt.
Càng làm hắn thêm sợ hãi đó là Lâm Thanh Hòa kế tiếp còn nói.
"Xuất ngũ thì xuất ngũ, dù sao trong nhà cũng cần có một người đàn ông, nếu không ban đêm ta ngủ cũng không an tâm" Lâm Thanh Hòa giống như chấp nhận số phận của mình, bả vai sụp xuống, nói như vậy.
Những lời này thành công khiến Chu Thanh Bách chú ý, hắn nhớ lại tối hôm qua trở về gõ cửa, cô còn nói những lời tàn nhẫn.
"Ban đêm có người dám đến quấy rầy?" Chu Thanh Bách trầm giọng nói.
Lâm Thanh Hòa vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nói với vẻ bất lực: "Không có, chỉ là ta cảm giác ở sau vườn có người đi vào, lúc ấy ta không ngủ liền lập tức hét lớn, ngươi biết hàng xóm đều là người, kẻ cắp kia liền chạy, thực tế không có tổn thất gì".
Chu Thanh Bách sắc mặt thâm trầm: "Là lỗi của ta".
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, hắn không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Lâm Thanh Hòa vẻ mặt biểu tình nhìn hắn một cái, nói: "Bắt đầu từ đêm nay, ngươi để ta ngủ phòng bên kia".
Cô cũng bội phục chính mình, đánh bậy đánh bạ, vậy mà lấy được cớ để ra ngủ riêng.
Chu Thanh Bách kỳ quái nhìn cô, hắn rút lui là chuyện lớn như vậy, thế nhưng cô cũng không nói gì khác. Không mắng, cũng không kêu hắn trở lại?
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Lâm Thanh Hòa giận, trừng mắt nhìn hắn, nói.
Chu Thanh Bách nghĩ, như thế này mới đúng này.
"Ta cũng nói với ngươi, ngươi đã xuất ngũ, ta cũng không định làm việc, gả cho ngươi rồi, ta không có ý định xuống đất làm việc đâu!" Lâm Thanh Hòa nói.
"Ta làm là được" Chu Thanh Bách gật đầu nói, hắn cũng không nghĩ sẽ để cô xuống đất làm việc, cái đó quá mệt mỏi, có hắn là được rồi.
"Còn việc nhà, ngươi cũng làm nốt!" Lâm Thanh Hòa lại nói.
"Được" Chu Thanh Bách cũng đồng ý.
"Xuất ngũ có tiền không, có bao nhiêu? Đều đưa ta cất giữ!" Lâm Thanh Hòa nói.
Chu Thanh Bách liền đem cái bao tối hôm qua hắn mang về ra, trong bao có hai bộ quần áo, trừ cái đó còn có một lò ấm nước.
Nhìn cái lò ấm nước này mắt Lâm Thanh Hòa sáng lên, trong nhà có một cái, nhưng không đủ lớn để dùng, bây giờ có thêm cái này nữa là đủ rồi.
Còn có một ba lo, giày vớ linh tinh.
Ba lô phình phình, Chu Thanh Bách trực tiếp đưa ba lô qua cho cô, nói: "Đều ở đây"
Lâm Thanh Hòa kỳ thật có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhận lấy, sau đó cô liền sợ ngây người: "Nhiều tiền như vậy? Trong này có bao nhiêu?"
"" Chu Thanh Bách nhìn cô một cái.
"Sao có nhiều như vậy?" Lâm Thanh Hòa khiếp sợ nói.
Trong túi cô còn dư lại khoảng đồng, nhưng đây đã là một số tiền khổng lồ. Không nghĩ tới Chu Thanh Bách thế này lại mang về đồng, đây là cái khái niệm gì?
"Lập công, bên trên gửi xuống cho ta" Chu Thanh Bách nói, cũng coi như bồi thường an ủi cho hắn.
"Còn có nhiều phiếu như vậy à!" Lâm Thanh Hòa kinh ngạc nói.
Phiếu công nghiệp, phiếu gạo, phiếu vải tất cả đều có, hơn nữa đều là phiếu thông dụng và sẽ không hết hạn!
Chu Thanh Bách xem lực chú ý của cô đều đặt ở trên đó, nghĩ thầm có phải như thế là xong rồi không.
"Lần trước dọa ta không nhẹ, ngươi ở nhà cũng tốt. Nhưng nói trước với ngươi, ta không làm công bên ngoài, mệt chết ta, ta ghét nhất làm việc nhà nông. Nhưng trong nhà cơm cho ba đứa nhỏ, ta đều phụ trách tốt, không cần ngươi nhọc lòng. Về sau ngươi cho ta ngủ phòng của Chu Khải và Chu Toàn, trong nhà củi lửa đầy đủ, không cần kiếm thêm, sau vườn còn có không ít đâu" Lâm Thanh Hòa nhìn hắn nói.
Chu Thanh Bách biết trong nhà củi lửa đủ dùng, củi ở góc sân sau vườn không ít. Hỏi anh em Chu Khải Chu Toàn thì biết, là kêu Chu Đông vận chuyển dùng vào mùa đông.
Chỉ là việc hắn rút lui như một cục đá lớn đè nặng trong lòng suốt đường dài đi về, liền như vậy bỏ qua?
Nghe ý tứ của cô như vậy, bỏ qua chính là bỏ qua đi?
Chu Thanh Bách không khỏi nhìn về phía cô.
Lâm Thanh Hòa bởi vì tâm tình cực kỳ tốt, cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, đem toàn bộ tiền trong ba lô đặt trong tay tự mình quản lí, sau đó mới nói nói: "Việc này ngươi cùng mẹ nói qua chưa?"
"Chưa đâu" Chu Thanh Bách nhìn cô.
"Vậy ngươi tự mình đi nói đi, việc này mất mặt, ta cũng sẽ không đi nói đâu" Lâm Thanh Hòa xua tay nói.
Chu Thanh Bách nhìn cô một cái, ừ một tiếng, vì cô không không làm loạn, trong lòng chân chính nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đem những thay đổi của cô chính là do bị kẻ trộm dọa đến sợ.
Đối với việc ngủ bên phòng cách vách, hắn cũng không cảm thấy gì. Bởi vì trước kia hắn mỗi lần trở về, cô đều ước gì hắn rời đi nhanh chóng.
Hiện tại hắn rút lui, cô càng sẽ không cho hắn ở chung phòng.
Nhưng điều này cũng không là gì, cô không làm ầm ĩ khi hắn rút lui, điều này làm tảng đá trong lòng Chu Thanh Bách biến mất, nói: "Ta đi qua nhà cha mẹ bên kia".
Đi nói với cha mẹ chuyện này không có gì gánh nặng. Vấn đề lớn nhất chính là vợ của mình, hiện tại giải quyết xong rồi, Cha mẹ bên kai hắn qua nói một tiếng là được.
"Đi đi" Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.
Chu Thanh Bách liền tới nhà Chu gia.
Cha mẹ Chu còn chưa kịp vui mừng khi con trai trở về, liền trực tiếp bị tin tức này làm cho sốc.
"Cái gì, xuất ngũ, về sau không đi nữa?" Cha Chu cứng đờ, nói.
"Đây là chuyện gì, đang êm đẹp sao lại xuất ngũ" Mẹ Chu càng sốt ruột nói.
"Tới tuổi rồi, liền xuất ngũ" Chu Thanh Bách vẫn nói lời ít mà ý nhiều.
Một bên, anh cả Chu, anh hai Chu, còn có anh ba đều là vẻ mặt hóa ngốc.
"Như thế nào liền rút lui rồi, ngươi mới tuổi, tương lai còn sáng lạn!" Anh hai liền nói với em thứ tư của mình.
Anh cả và anh ba cũng hỏi nguyên nhân.
Nhưng Chu Thanh Bách cũng chưa nói gì, một câu giải thích dư thừa đều không có.
"Xuất ngũ thì xuất ngũ" Cha Chu trầm mặc nửa ngày sau, nói: "Vóc dáng lớn như vậy làm công việc rất tốt, bọn đại oa cũng mau trưởng thành, đến lúc đó cũng có thể làm việc, cũng không cần lo ăn uống nữa".
Anh em Chu gia nhìn mặt lẫn nhau.
"Lão tứ, ngươi cùng mẹ vào đây" Mẹ Chu nói.
Chu Thanh Bách không nói gì, theo mẹ Chu vào phòng nói chuyện.
"Lão tứ, ngươi nói với mẹ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Mẹ không tin ngươi tới tuổi phải xuất ngũ" Mẹ Chu nhìn con trai út này, nói.
Chu Thanh Bách mình lừa gạt quá tầm thường, liền đem vết thương trên ngực cho bà nhìn. Tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng vết thương để lại sẹo rất lớn.
Thiếu chút nữa là đến trái tim, mẹ Chu nhìn thấy tim liền đập chậm lại nửa nhịp, cũng không cần con trai nói thêm gì khác, bà đã hiểu rõ.