Mua một ít thuốc cảm lạnh, thuốc sốt, đầy hơi và tiêu chảy đề phòng khi cần, cũng mua cả hộp thuốc dán hạ nhiệt khi sốt. Thêm một số thuốc có khả năng dùng nhiều, chẳng hạn như dầu gió, đều mua một ít để dành.
Trong đó có mấy thứ thuốc giá đắt đỏ, tuy nhiên Lâm Thanh Hòa lại không ngại tốn tiền với thuốc men.
Những thứ này không chiếm nhiều không gian, Lâm Thanh Hòa mua không ít. Không thể nhớ được loại thuốc nào là thuốc nào, nên đã nhờ tiệm thuốc ghi lên giấy và dán lên thuốc.
Lại phóng xe đi, gạch bỏ bớt thuốc trong danh sách những thứ cần mua. Sau đó, lái xe quay lại đại lí bán hàng, đã có người quản lí ở đó đem bột mì lên xe giúp cô.
"Nếu còn cần những thứ khác, tôi đều có thể chuẩn bị. Chỉ cần lại đây, tôi sẽ nhờ người đem lên xe giúp cô" Giám đốc của cửa hàng nói một cách lịch sự.
Cũng sắp đến Tết Đoan Ngọ, anh đoán chắc rằng là công ty lớn này phát quà cho nhân viên đã mang lại lợi ích lớn cho công ty.
Lâm Thanh Hòa nghe thấy thế, liền đem tờ giấy ra viết "đường đỏ, đường phèn, tương, dấm, muối" ra đưa cho anh ta.
Sau đó, giám đốc cửa hàng bảo người quản lí tiếp thị chuẩn bị những thứ mà cô đã viết trên giấy. Trước tiên cô đem bột mì đi trước. Giám đốc cửa hàng cho biết không có vấn đề gì.
Lâm Thanh Hòa liền lái xe đi, bỏ bột mì vào túi không gian. Vẫn còn ba phần bảy diện tích không gian, cô cảm thấy rằng thức ăn gần như có vẻ đã đủ.
Ngừng trên đường, lấy cuốn sổ ra xem lại có còn thiếu thứ gì hay không, lại nhìn những thứ khác xem có mua ít không. Nếu thiếu liền bổ sung, cũng đem những thứ trong túi không gian sắp xếp lại để có diện tích rộng hơn một tí.
Giám đốc của cửa hàng ban nãy cũng đã chuẩn bị đủ những thứ cô cần. Đường đỏ có cân, chai nước tương, bình giấm, một bị muối to, một túi nhỏ có cân muối tinh.
"Tôi còn phải mua một ít đồ nữa" kiểm tra xong, Lâm Thanh Hòa liền nói.
"Tiểu thư muốn mua gì cũng đều có thể nói với tôi, tôi sẽ kêu người đi chuẩn bị" giám đốc cửa hàng gật đầu nói.
Lâm Thanh Hòa nghe vậy cũng không ngại nói mình cần mua ít đồ của phụ nữa. Trực tiếp yêu cầu hộp đựng đồ dùng gộp lại còn hộp, như vậy có thể tiết kiệm diện tích của túi không gian.
Trước mắt, đồ dùng không thiếu, tạm thời cũng ổn định tình huống, cô cũng không tin rằng bằng khả năng của mình nếu thật sự xuyên qua, không thể không chống đỡ nổi.
Cho nên hiện tại, còn cần mua đồ dùng cá nhân.
Lâm Thanh Hòa không để ý tới vẻ mặt của giám đốc cửa hàng, hẳn là lần đầu gặp khách hàng lạ như vậy. Cô nhờ người đưa đồ để lên xe giúp, thanh toán xong lại tiếp tục mua sắm.
Cô mua hai hộp giấy lớn, bàn chải, kem đánh răng, sữa rửa mặt, sữa tắm, dầu gội, khăn mặt, xà phòng và kem dưỡng ẩm đều không được thiếu.
Thậm chí cô còn nhìn thấy nồi có hai tay cầm và nồi nấu lẩu, đều mua cả hai. Còn có con dao làm bếp sắc bén. Giám đốc cửa hàng nhìn thấy nghĩ rằng cô mua về nấu ăn không có gì là lạ, cũng chẳng hỏi gì thêm.
Anh ta có thể cung cấp những gì khách hàng muốn, nhưng lại chưa thấy qua vị khách hàng nào như cô.
Lâm Thanh Hòa nhìn anh ta mà nói: "Mấy thứ này cũng nên tính giá rẻ cho tôi một chút, chắc chẳng có người nào mua nhiều đồ ở chỗ anh như vậy đâu".
"Chắc chắn là như vậy" Giám đốc cửa hàng mỉm cười nói.
"Loại chăn bông này bán như thế nào một cân?" Lâm Thanh Hòa đến khu vực quần áo, trực tiếp chỉ vào chiếc chăn bông trưng bày ở cửa hàng.
"Loại chăn bông này nặng năm cân, nếu cô muốn mua nó tôi sẽ tính giá sỉ, chỉ tệ thôi" Giám đốc cửa hàng nói.
"Năm cân không đủ, lấy cho tôi hai cái chăn lớn nặng bảy cân đi" Lâm Thanh Hòa nhìn thoáng qua, nói thẳng.
Người quản lí nhanh chóng sắp xếp hai cái chăn lớn cho cô, cả hai đều có thể sử dụng cho giường đôi.
Lâm Thanh Hòa quả thực rất hài lòng, bởi vì chăn bông này đều giữ ấm cơ thể rất tốt.
Lại nhìn thoáng qua đệm, cũng muốn mua hai chiếc, đều là màu sắc đơn điệu, nhìn màu có hơi cũ. Nhưng mà chất lượng không thể chê vào đâu được, giá cũng không hề rẻ. Giám đốc cửa hàng tư vấn nói: "Đệm này thường dùng cho người già và người trung niên dùng, cô có muốn suy nghĩ về nó không?"
Lâm Thanh Hòa tỏ vẻ không cần, cô cũng không có nhiều tiền đến thế!
"Hôm nay có một lô trái cây vừa mới chuyển đến, cô có muốn qua xem thử không?" Giám đốc cửa hàng xem cô như khách hàng ưu tiên, lễ phép nói.
Lâm Thanh Hòa vốn dĩ đang muốn rời đi, nhưng lại nghe anh ta nói như vậy. Lại nhìn diện tích của túi không gian, hiện tại còn một phần bảy diện tích, chỉ đủ đựng những chiếc bánh bao hôm kia đã đặt. Nhưng cũng không sao, có thể dùng một chiếc hộp thật lớn để đựng bánh bao, như vậy có thể dư ra một chút chỗ.
Vì thế, còn hơn vạn tiền tiết kiệm, Lâm Thanh hòa liền tới khu trái cây. Cuối cùng mua một hộp nho, một hộp lê và một hộp táo thật lớn.
Tính tiền, Lâm Thanh Hòa lái xe mang đi, chỉnh sửa lại toàn bộ khoang xe, nửa đường liền đem tất cả bỏ vào túi không gian.
Giải quyết xong mấy vấn đề này, Lâm Thanh Hòa mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trước mắt cứ tính như thế này, nếu thật sự xảy ra việc ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không cần lo lắng gì.
Túi không gian cứ thế bị lấp đầy. Mặc dù vẫn còn một chỗ trống, nhưng cũng chỉ nhét đủ cái bánh bao cuối cùng.
Cả ngày đều ở bên ngoài bận rộn, cảm thấy đói bụng liền lấy một cái bánh bao và chai nước khoáng trong túi không gian ra, cứ thế giải quyết xong cơn đói.
Mãi cho đến giờ rưỡi tối mới về đến nhà.
Mệt mỏi cả ngày, tiền tiết kiệm lại chẳng còn bao nhiêu. Chi tiêu cả đống tiền như thế này, nếu không có xuyên qua, gặp tình huống xấu nhất, cô thật sự trắng tay!
Nhưng mua nhiều đồ như vậy, Lâm Thanh Hòa thật sự rất thỏa mãn. Quá mệt mỏi, cô liền đi tắm rồi lên giường ngủ một giấc.
Cô không biết mình có chuẩn bị đủ hay không, dù sao cũng đã cố gắng hết sức. Điều duy nhất bây giờ, cầu mong nơi đó không phải là tận thế.
Tuy đã xem qua vài cuốn tiểu thuyết tận thế, diệt vong, nhân vật chính đều không có bàn tay vàng hay có túi không gian như cô. Nhưng nói chung thì đất nước tận thế quá nguy hiểm.
Miên man suy nghĩ, Lâm Thanh Hòa dần tiến vào giấc mơ đẹp. Lại không nghĩ đến giấc mơ này sẽ là giấc mơ cuối cùng của cô, liền ngủ tới thế giới thuộc những năm ..