"Mẹ, ta đói bụng"
Một đứa trẻ ăn mặc rách rưới kéo góc áo của cô, đem câu nói quen thuộc này làm Lâm Thanh Hòa từ ngây người liền tỉnh táo.
Cô nhìn đứa trẻ ốm yếu gầy khô kia, ánh mắt có chút phức tạp, Lâm Thanh Hòa lại ngây người lần nữa.
Không ngờ rằng, mình thật sự xuyên qua rồi. Hơn nữa lại xuyên qua trúng cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà cô đã đọc. Đó là sau khi tiếp nhận kí ức của cái thân thể này. Bởi vì cuốn tiểu thuyết này đã khiến cô rất ấn tượng, ba nhân vật phản diện Chu Khải, Chu Toàn, Chu Bách. Họ là anh em, anh cả Chu Khải, anh hai Chu Toàn, em út là Chu Bách.
Những cái tên này đều có ngụ ý, mong muốn người cha ở tuyến đầu của đơn vị sớm ngày an toàn trở về.
Nhưng cái tên cũng không thể tạo nên sự may mắn, cha bọn hắn bị thương trong trận chiến, rút lui nửa đường. Điều này đã tạo nên đả kích lớn đến gia đình.
Bởi vì mẹ của ba nhân vật phản diện này, cũng chính là chủ của thân thể này. Là cô gái trong thôn, nguyện ý cưới người cha của nhân vật phản diện. Sở dĩ nhìn trúng cha của nhân vật phản diện đều có mục đích.
Từ khi còn là đứa trẻ đã mơ ước muốn một bước lên mây.
Vì mục tiêu này, mà nguyên chủ liền kiên quyết phải kết hôn với cha nhân của vật phản diện. Đối với người cha phản diện, thường ít khi về nhà, ngồi chưa nóng mông lại liền đi. Hơn nữa rất ít khi kiên nhẫn nói những lời âu yếm.
Vẫn có thể chịu đựng được. Tuy thường ngày nguyên chủ lộ ra vẻ dịu dàng ôn nhu, nhưng nghĩ cũng đừng nghĩ cô thật sự như thế. Nguyên chủ từ nhỏ được sở hữu nét đẹp từ cha mẹ, tính tình kiêu ngạo, làm gì có chuyện sẽ ăn nói khép nép chỉ vì một người đàn ông.
Nhưng mà cha của nhân vật phản diện mỗi tháng đều gửi tiền về đúng hạn, cho nên nguyên chủ đối với hắn tuy không có tình cảm thì cũng có chút nể nang. Mỗi lần trở về, nguyên chủ đều trưng ra bộ mặt hiền thục để đối phó, như thế mới có ba đứa con trai bây giờ.
Chỉ là tình trạng này chỉ xuất hiện khi cha của phản diện trở về. Thật không may, người cha ấy lại bị thương nơi chiến trận, mất đi trụ cột chính trong nhà.
Mặc kệ bởi vì điều gì, tóm lại không còn tiền trợ cấp hằng tháng nữa. Lại còn phải nuôi ba đứa con trai, hơn nữa người cha của chúng lại thường không chăm sóc, an ủi hay nói lời yêu thương với nguyên chủ. Bây giờ lại như thế làm sao có thể chịu đựng được đã kích.
Ở chung dưới căn nhà, nguyên chủ oán hận chất chứa ngày một nhiều. Tính tình ngày càng tàn bạo, đối với ba đứa trẻ động một chút là đánh, động một chút là cho chúng nhịn đói.
Lớn lên trong môi trường bạo lực gia đình, ba đứa trẻ không được nuôi dạy trong điều kiện tốt, nhưng như vậy vẫn chưa phải vấn đề nghiêm trọng.
Sự việc xảy ra khi nguyên chủ ở tuổi , cũng chính là thời điểm tuyển sinh đại học năm , cùng với tên thanh niên vừa thi đại học xong qua lại với nhau.
Nói tới đây, cũng phải nói một chút. Nguyên chủ tuy là vai phản diện, dưới ngòi bút của tác giả không có nhiều chi tiết kể về cô. Tuy nhiên về ngoại hình được tác giả miêu tả đôi mắt và mũi rất đẹp. Từ nhỏ đến lớn đều rất xinh đẹp, xứng danh là hoa khôi trong thôn.
Hơn nữa, cho dù người cha của nhân vật phản diện vì bị thương nằm ở nhà, mỗi tháng không có tiền trợ cấp. Cô ấy cũng chưa bao giờ than khổ hay thấy khó khăn, đều nuôi sống được cả gia đình.
Tất nhiên, ba đứa trẻ và người cha phản diện cũng không hề đòi hỏi gì nhiều. Ngược lại, nguyên chủ trong nửa năm đều cần mua hai bộ quần áo mới, mỗi ngày đều thoa kem dưỡng. Hơn nữa cũng ít ra ngoài, chẳng sợ tuổi, nếu nói nguyên chủ như những cô gái tuổi , mọi người cũng đều tin.
Ra ngoài còn trang điểm, dù ở tuổi , nhan sắc của cô ấy vẫn rất xinh đẹp.
Sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh đại học, tên thanh niên này đươc nhận vào một trường đại học. Lừa nguyên chủ vơ vét tiền cho hắn, cuối cùng chạy trốn mất tăm.
Mô tả của tác giả về mẹ của Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách vẫn chưa dừng lại ở đó. Cuối truyện còn viết kết cục bị thảm về nguyên chủ, bị thanh niên tri thức vứt bỏ, lừa hết tài sản, cuối cùng lưu lạc chết ở nơi đất khách quê người.
Mà ba đứa nhỏ của cô ấy trong giới hắc đạo tạo được tiếng vang không nhỏ, chỉ là kết cục cũng không ngoại lệ, bao gồm cả người cha của họ.
Khi mô tả cha nhân vật phản diện trong tiểu thuyết ở tuổi . Một lần ra ngoài, trên đường gặp phải đứa con trai cả đang đánh nhau với người khác, còn bị đối phương áp đảo.
Mặc dù người cha của phản diện có kỹ năng tuyệt vời, nhưng vì vết thương cũ, không được chữa trị tốt lúc đầu. Trong những năm này, đôi khi anh ta còn không thể đi lại tốt, nào có thể là đối thủ của những thanh niên , tuổi này chứ?
Chưa đánh được bao nhiêu đã bị đâm vài nhát dao vào người. Trước khi được con trai mình đưa vào bệnh viện thì đã tắt thở.
Mà vì chính nguyên nhân này, đã khiến ba đứa con trai của hắn dấn thân vào con đường không có ngày trở lại. Sau đó, họ đánh nhau với băng xã hội đen. Cả Chu Khải và Chu Toàn liền liều chết một phen với nam chính, Chu Bách còn phải lòng nữ chính lương thiện giống như tiểu bạch thỏ.
Dưới ngòi bút tác giả, từ đầu ba anh em định lợi dụng thông qua nữ chính đối phó với nam chính. Chu Khải giả vờ tiếp cận nữ chính, được nữ chính đem về nhà chăm sóc, ngược lại bị dáng vẻ lương thiện, hồn nhiên của nữ chính hấp dẫn.
Liền rơi vào ái tình không thoát ra được.
Chu Bách với nữ chính dây dưa không ít, là một người đọc, Lâm Thanh Hào cô tức nghẹn lời. Vì dưới ngòi bút của tác giả, nữ chính hoàn toàn không có chút tình cảm với Chu Bách.
Tác giả miêu tả Chu Bách là một người con trai anh tuấn, nói chuyện rất thu hút, đặc biệt có thể khiến các cô gái vui vẻ.
Trên thực tế, tướng mạo ba nhân vật phản diện này rất được, không thua gì nam chính. Hơn nữa nếu không phải lớn lên đẹp trai, nữ chính cũng không có khả năng nhìn tới liền mang hắn về nhà đâu.
Diễn biến cũng không có nhiều chi tiết, cuối cùng vì sự lương thiện của nữ chính, Cả hai anh trai của Chu Bách là Chu Khải và Chu Toàn có liên quan đều bị tận diệt.
Không ngoài dự đoán kết cục bị bắn mà chết.
Từ đầu đến cuối của tiểu thuyết, đều vì tình yêu của nam nữ chính mà làm nền phụ họa, dùng bất hạnh của người khác phụ trợ cho tình yêu thuần khiết của nhân vật chính.
"Mẹ ơi, đã nấu cơm chưa, ta rất đói".
Lâm Thanh Hòa đang chìm đắm trong cốt truyện mà mình đã đọc trước đó, bỗng có một cậu bé bẩn thỉu bước vào.
Nhìn thấy đứa trẻ này, đầu óc Lâm Thanh Hòa liền nhớ đến đứa lớn Chu Khải, cũng nhìn đến đứa bé đang nắm góc áo của cô.
Cũng chính vì ba đứa trẻ này mà rốt cuộc cô phản ứng lại, nhận ra mình đang ở đâu.
"Mẹ, anh cả nói đói bụng". Đứa trẻ này không hổ là anh em của nhau, mới ba tuổi mà đã nhìn được sắc mặt người khác, bản thân không ăn được liền đổi thừa cho anh cả.
"A, a". Lúc này ở đầu giường bên kia, đứa bé Chu Bách cũng tỉnh, mới một tuổi nên không thể nói, bình thường cũng sẽ không hay làm ồn.
Điều này rất tốt, ba nhân vật phản diện đều ở trước mắt. Cô nên cho chúng ăn cơm trước rồi giải quyết vấn đề, hay vẫn là giải quyết xong rồi mới cho ăn?