Chương
Trần Tiểu Túy ném chìa khóa xe cho Diệp Vĩnh Khang, sau đó bước lên ghế phụ cười nói: “Vậy làm phiền anh rồi, nghe nói anh nấu ăn rất ngon, lát nữa về nhà em nấu canh cho em nhé”.
Cả hai người cùng nhau đến nhà Trần Tiểu Túy.
Chắc chắn không phải là để nấu canh.
Mà lại là một trận mây mưa không hề kiêng nể gì.
“Tiểu Túy, em có cảm thấy tủi thân không?”
Diệp Vĩnh Khang trần truồng dựa vào đầu giường, một tay ôm lấy Trần Tiểu Túy mềm mại.
“Em cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc”.
Trần Tiểu Túy là một cô gái vô cùng nổi tiếng ở Giang Bắc, một người phụ nữ mạnh mẽ, lúc này lại giống như một chú mèo con ngoan ngoãn trong vòng tay của Diệp Vĩnh Khang.
“Anh với em, không có khả năng…”
“Đừng nói nữa, em biết mà”.
Trần Tiểu Túy nằm trong lòng Diệp Vĩnh Khang, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhẹ nhàng nói: “Em chỉ biết, em từng có được anh, có thể chỉ là lần này, có thể còn trong tương lai, nhưng em đã rất mãn nguyện rồi, thật đấy”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, không biết tại sao, anh luôn cảm thấy trong lòng buồn bã.
Anh thấy càng ngày anh càng không thể hiểu được bản thân mình.
Mặc dù trước khi về nước anh chắc chắn không phải là một chính nhân quân tử gì, anh đã gây họa cho vô số phụ nữ.
Nhưng sau khi về nước, anh đã thầm hạ quyết tâm cả đời này chỉ yêu mình Hạ Huyền Trúc.
Sau đó, một thời gian trước, anh bị xao động bởi sức sống của Trần Tiểu Túy.
Khi nhận được tin Mười bảy vẫn còn sống, anh mới nhận ra rằng Mười bảy vẫn luôn trong lòng anh, chưa từng rời xa.
Đến bây giờ, anh lại ngủ với Trần Tiểu Túy.
“Đàn ông cặn bã có phải giống như anh không?”
Diệp Vĩnh Khang chợt nghĩ đến một từ “cặn bã” rất phổ biến trong nước.
Trần Tiểu Túy lắc đầu: “Không, đàn ông cặn bã chỉ biết đùa giỡn tình cảm của người khác, bản thân lại không trả giá điều gì”.
“Anh thì khác, cho dù là đối với cô Hạ hay với em, em đều có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh”.
Diệp Vĩnh Khang cười gượng: “Vậy anh là gì chứ? Ngay cả cặn bã cũng không bằng”.
Trần Tiểu Túy dịu dàng nói: “Anh là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất có một không hai trên đời này. Chỉ cần là phụ nữ đều sẽ thích một anh hùng như anh, cho nên anh không làm gì sai”.
“Ít nhất, em sẽ không bao giờ oán hận anh, em còn vô cùng biết ơn, biết ơn vì trời xanh đã đưa một người đàn ông tốt như vậy tới trước mặt em, em thật sự rất may mắn”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi: “Thôi bỏ, không nghĩ nữa, cứ như vậy đi, có điều anh vẫn hy vọng, em không thể cứ một đời như vậy được”.
“Em phải hứa với anh, sau này nếu em gặp một người đàn ông mình thích mà đáng tin, thì hãy mạnh dạn yêu, rồi lập gia đình, anh nhất định sẽ chúc phúc cho em”.