Chương
Chỉ là hành động kế tiếp của Tần Phong lại khác xa so với tưởng tượng của cô ấy.
“Yên Vĩ Điệp, não cô có vấn đề đấy à, dù muốn giết tôi thì có thể đổi sang loại bom có phạm vi huỷ diệt nhỏ hơn một chút không?”
“Trái bom này mà phát nổ thì ngay cả cô cũng mất mạng, còn không mau chạy đi, chạy cách xa ít nhất ba mươi mét vào, nhanh lên!”
Yên Vĩ Điệp ngơ ngác.
Rõ ràng biết trái bom này là do bản thân cô ấy cố ý chôn xuống, rõ ràng biết bản thân muốn hại chết anh ta.
Thế nhưng điều đầu tiên anh ta nghĩ tới lại là an nguy của cô ấy… “Tần Phong, lẽ nào anh vẫn chưa nghe rõ hay sao, là tôi cố ý chôn bom xuống, tôi muốn giết anh!”
Yên Vĩ Điệp lớn tiếng hô lên.
“Giờ cô nói mấy chuyện này thì có tác dụng gì, tôi bảo cô chạy mau đi, chạy ngay đi, tôi không trụ được bao lâu nữa đâu!”
Tần Phong gằn giọng.
Vành mắt Yên Vĩ Điệp chợt ửng đỏ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời này cô ấy gặp được một người chân thành quan tâm và để ý tới mình mà không có bất cứ mục đích gì khác.
Cô ấy từng cho rằng việc bản thân đến với thế giới này chính là một nỗi bi kịch, cô ấy không xứng có được dù chỉ là một chút sự quan tâm và ấm áp của thế gian này.
Vậy nên sau khi cô ấy có được cơ hội sống một cuộc đời mới thì đã thể rằng kể từ giờ trở đi, cô ấy sẽ dùng thái độ lạnh lùng để đối diện với thế giới.
Thế nhưng cô ấy lại gặp được một người biết rõ bản thân đang ở trên ranh giới sinh tử nhưng việc đầu tiên lại là nghĩ tới an nguy của cô ấy.
“Anh cố gắng thêm một chút, cho tôi một phút thôi!”
Yên Vĩ Điệp ra quyết định, bước nhanh tới trước mặt Tần Phong rồi ngồi xổm xuống.
“Cô điên rồi à, đây là quả bom rất dễ kích nổ, bây giờ chắc chắn đã kích hoạt rồi, theo những gì chúng ta đã học, xác suất gỡ được quả bom này chưa đến năm phần trăm…”
“Câm mồm, cùng lắm thì chết chung, dù gì cũng đã chết một lần rồi!”
Yên Vĩ Điệp gào lên.
Cuối cùng cũng không biết là sự chân thành và tình nghĩa của hai người khiến Diêm Vương cảm động hay là hôm đó hai người quá may mắn, trái bom có xác suất gỡ được chỉ năm phần trăm vậy mà lại không phát nổ!
Từ đó về sau, hai người đã trở thành bạn tốt, mặc dù mỗi ngày hai người vẫn bình thường như cũ, gặp nhau là bắt đầu đấu võ mồm, nhưng nếu như có ai dám động tới một trong số hai người thì người còn lại nhất định sẽ xông lên để liều mạng!
Lúc này nhìn thấy Tần Phong sắp bị người ta đánh thê thảm, họ ở bên cạnh nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn… Tần Phong cũng lộ ra vẻ khổ sở, trong mắt đầy sự tuyệt vọng và bất lực.
Nhưng ngay vào lúc cậu ta vừa chuẩn bị tâm lý, thậm chí còn chưa kịp nhắm mắt lại thì bỗng nghe thấy một tiếng soạt vang lên bên tai.
Sau đó lòng bàn tay của Cương Thi dừng lại ở khoảng cách chưa đến nửa tấc, nhưng không đánh xuống nữa.