Chương
“Tần Phong, qua đây!”
Yên Vĩ Điệp nhanh tay lẹ mắt, mặc dù lúc này tạm thời chưa rõ chuyện gì nhưng vẫn phản ứng theo bản năng, trước tiên kéo Tần Phong đến khoảng cách an toàn rồi tính.
Khụ khụ…
Cổ họng Cương Thi phát ra tiếng khàn đặc đứt đoạn như bong bóng khí, sau đó cả người bỗng thẳng tắp ngã ngửa xuống đất, máu chảy ra ngoài dọc theo cổ họng hắn.
Không gian bỗng tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cương Thi!”
Người đàn ông đeo kính ở phía sau hét lên: “Rốt cuộc cậu đang làm gì thế, mau đứng lên!”
“Cái quái gì vậy?”
Lúc này Mê Long bỗng chỉ vào cổ Cương Thi lẩm bẩm hỏi một câu.
Những người khác nhìn kỹ lại thì thấy quả nhiên vị trí cổ của Cương Thi hơi kỳ lạ.
Chỗ máu chảy ra dường như có một đốm trắng nhỏ cỡ bằng hạt đậu nhô ra ngoài, hệt như có thứ gì đó đâm vào trong.
“Cái gì thế này?”
Mê Long cúi người xuống định giơ tay lấy vật kia ra.
“Cẩn thận, nhìn cho rõ hẵng lấy”.
Lúc này Tần Phong cũng đã hoàn hồn lập tức ngăn Mê Long lại, cậu ta cẩn thận từng chút cúi người xuống tỉ mỉ quan sát đốm trắng nhỏ bỗng lồi ra kia.
“Sư phụ, anh nhìn phía sau có đóa hoa, nhìn sao cũng thấy khá quen. Ôi, tôi nhớ ra rồi, lá bài Poker mà vừa rồi mọi người chơi cũng có loại hoa này”.
Mê Long bỗng phát hiện phía sau đốm trắng nhỏ đó là hoa văn màu xanh đậm.
Sắc mặt Tần Phong khá nghiêm trọng, bỗng có một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu cậu ta, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Cậu ta thận trọng giơ tay ra nhẹ niết vào phần lồi ra kia, sau đó khẽ dùng sức kéo về phía sau.
Khi mọi người nhìn rõ đó là thứ gì thì cũng đều đổi sắc.
Thế mà lại là một lá bài Poker.
“Các người đang làm gì đấy, mang lá bài về đây, lau sạch đi, lát nữa vẫn có thể chơi tiếp đấy”.
Sử Nam Bắc ở đằng sau lười biếng nói.
Tần Phong, Mê Long, Yến Vĩ Điệp gần như cùng quay phắt lại nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt không thể tin được.
Soạt!
Soạt!
Diệp Vĩnh Khang nghịch lá bài Poker trong tay, nhìn ba người bằng ánh mắt cực kỳ thích thú.
“Đây… đây… đây…”
Ba người đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời được nữa.
Dù sự thật đang ở ngay trước mắt nhưng họ vẫn không dám tin sự thật đáng sợ này.