Chương
Thực lực của ai trong số cao thủ kia cũng mạnh hơn tên Báo Đen đã bị Tần Phong giết lúc đầu.
Ngay cả Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy căng thẳng, mặc dù cô ấy biết một ít lai lịch của Diệp Vĩnh Khang, nếu để lộ thân phận thì một trăm Sư Tử Hà Đông thì cũng không đáng để chú ý tới.
Bây giờ bên phía mình chỉ có mấy người, cho dù lai lịch của Diệp Vĩnh Khang có lớn mạnh thì bây giờ cũng phải đảm bảo an toàn trước rồi sau này xử đám người kia cũng không muộn.
Lúc mọi người đang lo lắng thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quát lớn: “Tần Phong, Mê Long, Yên Vĩ Điệp, ba người hãy mở to mắt ra nhìn cho kỹ thứ ba người sắp thấy đây!”
Lần này, anh đặc biệt đưa ba người Tần Phong ra ngoài, mục đích là tiến hành huấn luyện đặc biệt cho ba học viên tiềm năng nhất trong trại huấn luyện hiện giờ.
Vào lúc cần thiết còn có thể để họ thực chiến.
Vì vậy, trước khi Diệp Vĩnh Khang ra tay cũng không quên nhắc nhở ba người bọn họ.
Cả ba người nhanh chóng gạt đi cảm xúc trước đó, ánh mắt đồng thời nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Đúng vào lúc này, ánh mắt ba người họ đột nhiên lóe sáng.
Ánh mắt chứa đầy sự bất ngờ, kính nể, bàng hoàng và một loạt cảm xúc phức tạp, không thể nói rõ ra được.
Bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện anh Diệp lúc nãy vẫn trong bộ dạng lười biếng bất cần, giờ đây rõ ràng là không làm gì, tay vẫn cầm bộ bài thiếu một lá Poker, nhẹ nhàng tựa vào đầu xe.
Nhưng cả người dường như toát ra khí tức khó tả, khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô cớ, nhưng lại đan xen một loại cảm giác an toàn khó hiểu.
Dường như chỉ cần anh đứng bên cạnh, dù trời có sập thì vẫn có thể chống cự!
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa ra tay, nhưng ba người Tần Phong đã nhận định được thắng thua.
Loại phán đoán này không có bất kỳ lý do nào cả, chỉ là cảm giác mà thôi.
Bởi vì khí tức tỏa ra từ người Diệp Vĩnh Khang nói cho bọn họ biết rằng người đàn ông trước mặt không thể bị đánh bại!
Điều bọn họ mong chờ nhất lúc này là được xem Diệp Vĩnh Khang làm cách nào để đạt được chiến thắng này.
Một giây sau, Diệp Vĩnh Khang dùng hành động của mình để nói cho bọn họ biết đáp án.
Phương pháp của Diệp Vĩnh Khang khiến ba người bọn họ lập tức trợn tròn mắt.
Khi đối phương còn cách khoảng mười lăm mét, Diệp Vĩnh Khang cuối cùng cũng di chuyển.
Anh đặt một bàn tay lên ngang ngực, trong tay trải bộ bài thiếu một lá kia.
Ngón tay cái của bàn tay còn lại cong lên, bốn ngón còn lại giữ thẳng, biến bàn tay thành đao, mạnh mẽ chém về phía những quân bài đang trải trên bàn tay.
Rít!
Một lá bài đột nhiên bay lên, hóa thành ảo ảnh gần như khó nhìn thấy bằng mắt tường, phóng đi với tốc độ tia chớp.
Không khí như bị xé rách tạo ra tiếng động chói tai xuyên qua màng nhĩ.
Xoẹt.
Một tên lao lên trước còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì lá bài đã cắt ngang qua cổ cọng hắn trong tích tắc.