Chương
Kẻ lao tới phía sau còn chưa kịp vui mừng thì đã vô cùng kinh ngạc phát hiện lá bài không hề giảm tốc độ sau khi xuyên qua cổ người đầu tiên, mà tiếp tục xé rách không khí phóng về phía mình!
Xoẹt.
Lá bài lại xuyên qua cổ họng của một tên nữa.
Bịch!
Cho đến tên thứ ba, mới truyền đến một âm thanh đau đớn.
So với hai tên đầu tiên, tên thứ ba lại có vẻ đen đủi hơn.
Bởi vì tốc độ bay của lá bài quá nhanh, cho nên hai tên trước chỉ để lại vết cắt nông trên cổ, chí ít chết cũng không đến nỗi khó coi.
Nhưng lá bài sau khi xuyên qua cổ hai tên, đến chỗ tên thứ ba thì tốc độ bay đã chậm lại đáng kể.
Vì vậy, lực đạo còn lại không đủ để xuyên qua người thứ ba nữa, mà chỉ đâm vào một nửa, không thể chết ngay lập tức, chỉ có thể ôm cổ chờ chết dần chết mòn, thậm chí không thể phát ra tiếng kêu.
Mọi người đều sững sờ.
Một lá bài bình thường lại có thể giết chết ba người trong tích tắc!
E rằng đạn cũng không có lực mạnh như vậy.
Nhưng lúc này không hề có thời gian để họ cảm thán hay kinh ngạc.
Bởi vì cơn ác mộng mới chỉ vừa bắt đầu.
“Đại ca, lực tay của anh giảm sút rồi!”
Sử Nam Bắc đứng bên cạnh trêu chọc với vẻ mặt thoải mái, hắn đã từng thấy Diệp Vĩnh Khang dùng lá bài để giết người, lần lợi hại nhất là dùng lá bài xuyên qua cơ thể của năm người liên tiếp.
Nhưng lần này đến người thứ ba đã dừng lại, so với thực lực lúc trước đúng quả thực kém hơn trước.
“Đúng vậy, xem ra phải giết thêm vài con súc sinh để luyện tay mới được”.
Diệp Vĩnh Khang cũng không quá hài lòng với đòn tấn công của mình vừa rồi, từ sau khi về nước, anh thực sự chưa từng đấu với ai.
Mỗi ngày đều sống rất nhàn nhã nên khó tránh khỏi việc thực lực thụt lùi.
“Ừ, đây chẳng phải là cơ hội tốt để luyện tay sao? Nếu không phải anh ngăn cản tôi thì tôi cũng muốn qua đó chơi một trận”.
Sử Nam Bắc cười tiếc nuối.
“Ha ha, để lần sau đi, lần này tôi luyện tay trước!”
Diệp Vĩnh Khang cười đáp, đồng thời tiếp tục chém vào lá bài đang trải rộng trên tay.
Xoẹt.
Lần này Diệp Vĩnh Khang phóng ra ba lá bài.
Ba dư ảnh phóng về các hướng khác nhau, phía đối diện lại có thêm bảy tám người ngã xuống.
“Chết tiệt, tay tôi sao thế này!”
Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn không hài lòng với kết quả này, tay càng thêm lực, lại chém về phía lá bài.
Vù vù vù.
Đối diện lại có một đám đông người ngã xuống.
“Ừ, lần này còn tạm ổn”.