Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tĩnh đã dỗ Tiểu Trân đi ngủ rồi, nhìn thấy hai người bình an vô sự quay về mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Huyền Trúc, sao vừa nãy không gọi điện được cho cậu vậy, dọa mình sợ chết khiếp luôn, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi chứ.
Không sao là tốt rồi, nhớ kỹ, lần sau không được phép tắt điện thoại đâu đấy”.
Lâm Tĩnh vỗ ngực, sau đó kéo tay Hạ Huyền Trúc, nói: “Huyền Trúc, có chuyện này muốn nhờ cậu”.
“Chuyện gì thế, cậu nói đi”.
Hạ Huyền Trúc cười nói.
“Mượn chồng của cậu dùng chút”.
Hạ Huyền Trúc: “???”
“Đừng hiểu nhầm, không phải mình từng nói với cậu rồi sao, bố mình sắp xếp cho mình đối tượng xem mắt ở Nam Giang, vài ngày nữa người này sẽ đến Giang Bắc”.
“Đến lúc đó phải tìm một cái cớ để ém chuyện này xuống, để chồng cậu đóng giả thành bạn trai của mình đi”.
Hạ Huyền Trúc nghe xong dở khóc dở cười, đúng là người kỳ lạ như Lâm Tĩnh mới có thể nảy ra được ý nghĩ kiểu này: “Cậu cũng lớn rồi, hay là đi thử xem, nhỡ đâu đối phương thuận mắt thì sao?”
Lâm Tĩnh vội vàng xua tay, nói: “Vậy không được, độc thân tự do biết bao, mình không muốn kết hôn sớm.
Hơn nữa, người đó là cậu chủ con nhà giàu có, cậu biết mình đặc biệt chán ghét loại cậu ấm ăn chơi trác táng không có năng lực gì lắm mà”.
“Không cần nói nhiều nữa, chỉ cần một câu thôi, cậu có cho mượn hay không!”
“Mượn, chị đại Lâm Tĩnh đã lên tiếng thì em làm sao dám không cho mượn được”.
Hạ Huyền Trúc bất lực chỉ đành đồng ý, thực ra cô phải cô keo kiệt, chỉ là chuyện cho mượn chồng này nghe cứ kỳ kỳ sao ấy.
Sau khi Lâm Tĩnh rời đi, Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang nhìn nhau cười.
“Sau này trước khi đi đâu, em nhớ gọi điện thông báo với anh một tiếng, hôm nay thật sự quá đột ngột luôn”.
Nhớ lại những chuyện xảy ra vừa nãy, Diệp Vĩnh Khang vẫn cảm thấy nao nao trong lòng.
“Vâng ạ, hôm nay em sơ ý quá”.
Hạ Huyền Trúc cũng kinh hãi một đợt, ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn cô Trần tới kịp thời, nếu không em cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì”.
“À đúng rồi, anh và cô Trần quen nhau như nào vậy? Còn có Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, một đám người đứng ở dưới lầu nữa.
Sao anh bám lên được người toàn nhân vật lớn như vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Em nói sai rồi, không phải anh bám lên người họ, mà là họ bám lên người anh, không phải trước đây từng nói với em rồi sao, chồng em là một nhân vật lớn cực kỳ lợi hại đấy, được quen biết anh là vinh hạnh của họ”.
“Trời ạ, mới khen anh có vài câu mà anh đã nổ tận trời xanh rồi”.
Hạ Huyền Trúc hờn dỗi liếc mắt một cái, chỉ nghĩ rằng Diệp Vĩnh Khang đang nói đùa với mình thôi.
Cùng lúc đó.
Tại bệnh viện.
“Khốn kiếp, rốt cuộc là do ai làm, tao sẽ chém nó thành trăm mảnh!”
Hàn Xuân Lâm nổi tiếng là người trầm ổn trong giới, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Phong, cũng không khỏi nổi trận lôi đình.
“Lẽ nào không còn cách nào nữa sao? Nó là con trai duy nhất của tôi, nửa đời sau nếu như nó bị tàn phế thì tôi sẽ lấy cái mạng chó của ông!”
Hàn Xuân Lâm hét lên với một bác sĩ già.
Bác sĩ rùng mình, vội nói: “Thực sự rất xin lỗi ông Hàn, vết thương của con trai ông quá nghiêm trọng, toàn bộ xương cốt và kinh mạch trên người đều đã vỡ hết!”
“Kỹ thuật của người này rất đặc biệt.
Tôi làm trong ngành y hàng chục năm nay, chưa từng thấy ai có thể đả thương kinh mạch xương cốt của một người như thế này mà không làm tổn thương các cơ quan nội tạng và mạch máu, đừng nói là tôi, cho dù là y sĩ nổi tiếng Hoa Đà sống dậy cũng lực bất tòng tâm, cách làm này thật sự quá đáng sợ…”
Bụp!
Đối phương chưa kịp nói xong, Hàn Xuân Lâm đã nhấc chân lên đá bay ông ấy ra ngoài: “Mẹ kiếp, tôi đến đây không phải để ông ca ngợi sức mạnh của hung thủ đâu!”
“Chú ba tới!”
Lúc này, một vệ sĩ nhà họ Hàn đứng ở cửa hét lên.
.