Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mang chén tới đây, tôi rót trà cho hai người".
Diệp Vĩnh Khang híp mắt cười.
Những lời này làm cho Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Chúng tôi tự làm là được rồi, sao có thể phiền đến anh Diệp…"
"Tôi bảo hai người mang qua!"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tăng âm lượng, một luồng khí tức tức giận lập tức tràn ra!
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị dọa, sợ đến mức hai cổ tay run lên bần bật, họ siết chặt tách trà bằng cả hai tay, lo lắng nếu không cầm chắc sẽ rơi mất.
Diệp Vĩnh Khang rót đầy trà cho hai người, thấy hai người vẫn còn run rẩy, anh nhẹ giọng nói: "Sao, trà của tôi không ngon sao?"
"Không không…"
Hai người giật mình toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng uống cạn trà trong chén.
Diệp Vĩnh Khang không nói gì, tiếp tục rót trà vào chén.
Nó lại đầy, cả hai người họ lại uống một hơi cạn sạch.
Việc này lặp đi lặp lại hàng chục lần, cho đến khi rót hết ấm trà, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cũng trương cả bụng.
"Vị của trà này khá ngon đúng không".
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi đặt ấm trà xuống, hơi nheo mắt lại: "Đôi khi đối nhân xử thế và uống trà đều có cùng một nguyên tắc, đều phải thành tâm, thành tâm thì vị của trà sẽ ngọt, nhưng nếu không thành tâm, vị của nó sẽ thành đắng, có đúng không?"
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cúi đầu xuống, hai khuôn mặt già nua đỏ bừng, xấu hổ đến mức hận không tìm được lỗ nẻ để chui xuống, họ biết rõ anh Diệp muốn nói gì.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm hai người bọn họ vài giây rồi mới nhẹ nhàng thở dài: "Thôi, nói vào chuyện chính đi, hai người tìm tôi có việc gì?"
Hai người căng thẳng bấu góc áo, mở miệng mấy lần vẫn không nói ra được.
"Anh Diệp".
Trần Tiểu Túy ở bên thở dài một hơi: "Lúc trước bọn họ đầu tư vào kinh doanh buôn bán ở nước ngoài, kết quả là bị lừa.
Tiền bọn họ đầu tư vào không chỉ mất hết mà còn mắc nợ rất nhiều".
"Giờ đây, chuỗi vốn của họ bị đứt gãy nghiêm trọng, có nhu cầu cấp bách về việc quay vòng vốn".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong không nói gì, mà dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hai mắt hơi nheo lại.
Bầu không khí trong phòng riêng ngột ngạt đến cực điểm, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải thậm chí còn không dám thở mạnh, hai khuôn mặt già nua đỏ bừng đến tận cổ.
Dù đều là doanh nhân nhưng họ cũng biết xấu hổ, lúc trước Diệp Vĩnh Khang gặp khó khăn thì chọn cách khoanh tay đứng nhìn, bây giờ đến lượt họ gặp khó khăn lại mặt dày tìm đến người ta, đúng là mất mặt.
"Hai người cần bao nhiêu?"
Diệp Vĩnh Khang cuối cùng hỏi.
Đường Văn Nguyên cắn răng: "Lần này khoảng tiền cần tài trợ của chúng tôi khá lớn, cần ít nhất một khoản vay triệu".
Thấy Diệp Vĩnh Khang không nói gì, Lưu Đại Hải vội vàng nói: "Nếu không được thì năm trăm triệu cũng được.
Anh Diệp, lần này anh phải cứu chúng tôi với, nếu không vượt qua được cửa ải này, có lẽ vốn liếng mà tôi và ông Đường dành dụm được mấy chục năm qua sẽ không còn nữa mất!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng sờ sờ cằm, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Lăng Vi.
Sau một lúc, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải liền nhận được một tin nhắn văn bản.
.