Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ nhỏ, cô ấy đã luôn tạo cho mình một vỏ bọc rắn rỏi kiêu sa.
Trong mắt người khác, cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ toàn năng.
Nhưng lúc này, cô ấy bỗng cảm thấy được che chở, chăm sóc.
...!
Sau khi hai người rời đi, Tần Long Tượng cũng không để tâm đến vấn đề này, mặc dù Trần Tiểu Túy là một nhân vật tầm cỡ ở Giang Bắc, nhưng ông ta chắc chắn cũng không phải là kẻ tầm thường.
Ông ta là giang hồ, là kẻ làm ăn, ông ta sẽ không bao giờ làm những điều không có lợi cho mình.
Vì Trần Tiểu Túy không theo ý mình, nên chắc chắn ông ta cũng sẽ không gây thù chuốc oán với Mã Lão Quỷ vì Trần Tiểu Túy.
"Bố, vừa rồi cô Trần có đến đây không".
Lúc này, một nam thanh niên đầu húi cua từ trên tầng hai của biệt thự bước xuống.
"Ừm, vừa mới rời đi, con tìm cô ấy có chuyện gì sao?"
Tần Long Tượng hỏi.
Thanh niên húi cua nói: "Không có gì, nhưng cô Trần là một người đẹp có tiếng ở Giang Bắc.
Con định mời cô ấy một bữa".
Thanh niên húi cua cười, sau đó đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, liền thấy bóng lưng Trần Tiểu Túy đi về phía cửa trang viên.
Thanh niên húi cua nở nụ cười, sau đó sắc mặt đột nhiên đanh lại, ánh mắt lập tức dán vào bóng lưng người đàn ông bên cạnh Trần Tiểu Túy.
"Chính là anh ta?"
Gã thanh niên húi cua đột nhiên kêu lên.
"Ai?"
Tần Long Tượng nghi ngờ nói.
Gã thanh niên húi cua nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang trong vài giây, sau nhiều lần xác nhận, gã hưng phấn nói: "Bố, người đó hình như chính là cao thủ hôm đó con nói với bố!"
Tần Long Tượng sửng sốt: "Cao thủ nào?"
Gã thanh niên húi cua cao hứng nói: "Chính là người đã đánh con bị thương, đánh người như treo tranh!"
"Cái gì!"
Tần Long Tượng sửng sốt.
"Con sẽ đuổi theo đem anh ta về đây!"
Gã thanh niên húi cua lập tức đuổi theo, nhưng Tần Long Tượng đã giơ tay lên, nói: "Chờ đã!"
"Bố, ý bố là?"
Gã thanh niên húi cua trông có vẻ khó hiểu, hai năm qua bố gã đã phải lao tâm khổ tứ rất nhiều để tìm một cao thủ như vậy.
Tần Long Tượng thì thào vài câu với gã thanh niên húi cua.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy đã tới bãi đậu xe trước cửa, khi chuẩn bị lên xe, một chiếc Land Rover màu đen đột nhiên lái sau lưng bọn họ.
"Cô Trần, xin dừng bước".
Cửa chiếc Land Rover mở ra, hai người đàn ông to lớn với vóc dáng vạm vỡ, đôi mắt lạnh lùng, huyệt thái dương nhô cao bước ra khỏi xe.
"Cô Trần, tiệc rượu tối nay rất quan trọng với nhà họ Tần, cô Trần nhất định phải tham gia!"
Một người bước tới, trầm giọng nói.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Tôi nói lại lần nữa, bạn tôi không phải gái bồi rượu!"
Hai người vạm vỡ nhìn nhau, vẻ mặt trầm mặc, lạnh lùng nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Anh thích lo chuyện bao đồng không?"
Nói xong, cả hai đột nhiên giậm mạnh xuống sàn, gạch lát nền bê tông vỡ ra một vết nứt hình mạng nhện!
Cùng lúc đó, cơ bắp của hai người đột nhiên nổi cục, trực tiếp xé áo, nhìn như hai cỗ xe tăng người!
Bùm!
Một người trong số họ giơ tay đấm mạnh vào một chiếc ô tô bên cạnh, cùng với một tiếng nổ, nắp trước của chiếc xe đã bị thủng một lỗ lớn!
Trần Tiểu Túy bị sốc!
Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang lại rất bình tĩnh, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ngu xuẩn!"
"Muốn chết à!"
Hai tên to con bay tới, hét lên một tiếng đồng thời hung hăng vồ về phía Diệp Vĩnh Khang, giống như hai con dã thú khát máu.
Vù--
.