Chiếc Land Rover màu đen ngay lập tức lái đến, sau đó dừng lại bên cạnh.
"Anh Diệp!"
Tần Hạc xuống xe, tươi cười lấy bật lửa ra giúp Diệp Vĩnh Khang châm thuốc.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng phun ra một hơi khói, nhàn nhạt nói: "Tôi cho anh ba phút, nói ngắn gọn thôi".
Tần Hạc vội vàng nói: "Anh Diệp, tối hôm qua tôi đã cho người đến xúc Lão Quỷ rồi, cũng đã điều tra ra.
Mã Lão Quỷ là do Tiền Đại Giang xúi giục, cố ý đến gây chuyện".
"Mã Lão Quỷ đã bị tôi đích thân xử lý, sau này tôi sẽ phái thêm người tới bảo vệ cho sự an toàn của công trường /".
"Chuyện lần trước trong sơn trang, xin anh Diệp rộng lượng bỏ qua, đừng để trong lòng".
Tần Hạc vừa nói vừa mở cốp xe ra, bên trong có một cái bồn rửa mặt, được phủ một tấm vải đỏ.
"Anh Diệp, đây là một chút thành ý.
Tôi thành thật xin lỗi anh Diệp vì những gì đã xảy ra thời gian qua”.
Nói xong, Tần Hạc vén tấm vải đỏ ra, hóa ra là một chiếc bồn đựng đầy thỏi vàng!
"Anh Diệp, đây là chút thành ý".
Tần Hạc mỉm cười tự tin, gã tin rằng ai cũng sẽ rung động khi nhìn thấy cái bồn đầy thỏi vàng này.
"Trông cũng được đấy".
Diệp Vĩnh Khang vươn tay cầm lấy một thỏi vàng, đặt lên tay ước lượng, nói: "Chỉ là chất lượng có vẻ hơi kém".
"Anh Diệp, đây là vàng thật đấy, mỗi một viên đều hàng là thượng phẩm!"
Tần Hạc vội nói.
"Oh, thật sao?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn thỏi vàng: "Tôi nghe nói vàng càng xịn thì càng mềm, đúng không?"
"Ừ, đúng như vậy dó, độ dẻo của vàng rất tốt đó".
Tần Hạc mỉm cười.
"Vậy thì phải kiểm nghiệm chút mới được".
Diệp Vĩnh Khang vừa nói, ngón tay cái và ngón trỏ đột nhiên ấn mạnh, cảnh tượng tiếp theo khiến Tần Hạc trợn tròn mắt ngay lập tức!
Bản thân Tần Hạc cũng là người luyện võ, từ nhỏ đã luyện Vịnh Xuân, cũng được coi như là cao thủ.
Đồng thời, gã cũng đã gặp qua rất nhiều người lợi hại, có phạm vi nhận thức về sức mạnh và tốc độ của con người cao hơn nhiều so với người thường.
Nhưng lúc này tam quan của gã lại một lần nữa hoàn toàn được làm mới!
Gã không ngờ rằng trên đời này lại có người có thể dùng hai ngón tay bóp được một thỏi vàng dày bằng ngón tay cái!
Nếu không được tận mắt chứng kiến, đánh chết gã cũng sẽ không tin con người có sức mạnh đáng sợ như vậy!
"Ừm, xem ra anh không có nói dối, những thỏi vàng này quả nhiên là thượng hạng".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ném lại thỏi vàng đã bẹp dúm vào trong bồn.
"Anh Diệp đúng là thần!"
Tần Hạc lúc này vô cùng kích động, càng thêm khâm phục Diệp Vĩnh Khang.
Bóp thỏi vàng bằng tay không, cảnh giới còn cao hơn đánh người như treo tranh!
"Lần này anh đã giúp tôi.
Tôi không có thói quen nợ ân tình của người khác, nói đi, muốn tôi làm gì".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Anh về nước đã được một thời gian, biết rằng đây không phải là ngoại vực, giải quyết vấn đề cũng không đơn giản chỉ bằng vũ lực.