Khi cửa kính ô tô hạ xuống, một người đàn ông trung niên mặc vest nóng nảy nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi là nhân viên bảo vệ ở đây, xin cho tôi xem qua thiệp mời một chút".
Diệp Vĩnh Khang nghiêm nghị nói.
"Ở đây cũng cần thiệp mời à, phiền vãi".
Vừa phàn nàn, người đàn ông trung niên vừa lấy một tấm thiệp mời màu đỏ từ trong ngực ra đưa tới.
"Thiệp mời ok đấy, nhưng còn làm phiền ông một việc nữa".
Diệp Vĩnh Khang nhìn lướt qua thiệp mời rồi nói.
"Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông trung niên nghi ngờ.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nở một nụ cười vô hại, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, phiền ông ngất đi một lát".
Bốp!
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dùng bàn tay chém vào cổ người đàn ông này, khiến người đàn ông kia nghiêng đầu sang một bên, bất tỉnh nhân sự.
"Sau này học một chút, mượn đồ của người khác, phải lấy đức thuyết phục".
Diệp Vĩnh Khang lắc lắc tấm thiệp mời trong tay nói với Tần Hạc, sau đó huýt sáo thong thả đi về phía trước.
Tần Hạc trợn to hai mắt nuốt nước miếng, hừ một tiếng: "Anh Diệp, anh đúng là người coi trọng đạo lý!"
Cầm thiệp mời thuận lợi bước vào cửa, Diệp Vĩnh Khang thuận thế chọn bừa một bàn ngồi xuống, thấy bên cạnh có mấy người xa lạ, liền cởi giày, vừa gãi chân vừa cười: "Mấy vị đại ca ăn chân gà không?"
Mấy người nhanh chóng bịt mũi đứng dậy rời đi.
Diệp Vĩnh Khang giang hai tay nhìn Tần Hạc cười: "Một bàn đồ ăn lớn như vậy đều là của hai ta.
Ăn nhiệt tình đi!"
"Anh Diệp, đỉnh!”
Tần Hạc cười to, phục Diệp Vĩnh Khang sát đất, hoàn toàn quên mất bọn họ lúc này đang ở trong hang hổ.
Cũng may hôm nay có rất nhiều khách đến, ít nhất cũng đã sắp sẵn một trăm mấy chục bàn, hầu như đều là người ở giang hồ, cho nên tướng ăn như chết đói của Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc không gây chú ý.
Sau mười phút, một người dẫn chương trình thông báo: "Chào mừng tất cả bạn bè đến với bữa tiệc sinh nhật lần thứ của ông Pháo, hãy cùng chào mừng ông Pháo lên phát biểu!"
Kèm theo những tràng pháo tay nồng nhiệt, một người đàn ông béo trắng bước lên sân khấu trong bộ lễ phục màu đỏ đậm chất thời Đường.
Người này là La Tam Pháo, người được chú ý trong những năm gần đây.
Nhưng sự xuất hiện của ông ta không phải là tâm điểm chú ý của khán giả, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía sau ông ta.
Không phải những người này không tôn trọng La Tam Pháo, mà do người đứng sau La Tam Pháo quá thu hút.
Cao ít nhất hai mét, ngực trần, da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn còn hơn cả những vận động viên thể hình chuyên nghiệp.
Điều nổi bật nhất là người đàn ông này đeo một chiếc mặt nạ sắt hung dữ trên đầu, trông như một con quái vật!
Người này đứng trên sân khấu, áp lực mạnh mẽ lập tức tràn ngập toàn bộ hội trường, mọi người đều có cảm giác như có tảng đá đè lên ngực vậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Anh Diệp, người này chính là cao thủ bên cạnh La Tam Pháo, biệt danh là Thiết Diện Thú".
Tần Hạc nhìn thấy người này, trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nuốt nước miếng nói: "Chỉ là, tôi cảm thấy cơ bắp của người này sao trông có vẻ to hơn trước nhỉ? Lần trước nhìn thấy hắn, không hề thấy hắn cường tráng như vậy".
"Đồ ăn ở đây khá ngon.
Lần sau nhất định phải dẫn vợ yêu qua ăn thử mới được".
Diệp Vĩnh Khang còn không thèm ngước mắt lên nhìn, ăn như chết đói đống đồ ăn trên bàn.