Tần Long Tượng và Tần Hạc trông vô cùng khó coi, nắm đấm kêu răng rắc, nhưng họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Dù sao đối thủ cũng là khách quý của hậu quân tướng, nếu làm đối phương bị thương, hậu quả có lẽ sẽ khó giải quyết.
"Ông Trình, đây không phải chuyện của anh Diệp và những người khác.
Chắc chắn tôi sẽ từ từ trả lại số tiền mà tôi đã nợ ông".
Lúc này Diêu San đột nhiên lên tiếng, cô ấy biết rất rõ Trình Văn Đống là người như nào, bề ngoài người này nhìn thì có vẻ thân thiện, nhưng thực chất bên trong lại là con răn độc.
"Trả lại tiền?"
Trình Văn Đống chế nhạo: "Con mẹ nó, với cái thái độ chết tiệt của cô thì lúc nào mới trả lại được tiền hả?"
"Bảo cô tiếp khách, thì cô ra vẻ thanh cao, mỗi ngày chỉ dựa vào số tiền ít ỏi kiếm được bằng việc bồi rượu, ngay cả tiền lãi cũng không đủ".
"Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.
Hôm nay tôi nói cho cô hay, lát nữa anh La sẽ qua.
Cô phải ngoan ngoãn vào khách sạn với anh ấy, nếu không tôi sẽ cào nát mặt cô ra đấy!"
Diêu San cắn môi, toàn thân khẽ run lên, nước mắt chảy xuống lã chã.
Cô ấy luôn kiên định giữ ranh giới cuối cùng của mình, nhưng bây giờ, cô ấy cảm thấy mình không thể tiếp tục giữ vững được nữa.
Vừa định thỏa hiệp, đột nhiên từ phía sau duỗi ra một bàn tay kéo cô ấy ngồi xuống sô pha.
"Thiếu nợ phải trả nợ là đúng rồi.
Chỉ là nợ nần phải đòi đúng chủ.
Chính chồng cô ấy mới là người nợ.
Ức hiếp một cô gái xem ra không được hay lắm đâu".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, giọng điệu không có chút cảm xúc nào.
"Anh Diệp, chuyện này anh không biết rồi.
Khi chồng cô ta vay tiền, hắn đã sử dụng chứng minh thư của con nhỏ này, rồi còn tự viết giấy thế chấp, hứa sẽ thế chấp con nhỏ này nếu hắn không có tiền trả cho tôi".
Trình Văn Đống ranh mãnh nói.
Tần Hạc khi nghe đến đây lập tức nổ tung: "Cái logic đéo gì vậy? Thằng đó đi vay tiền.
Hắn có quyền gì mà thế chấp cô gái này ở đây?"
Trình Văn Đống chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Tần Hạc quỷ quyệt nói: "Cậu nói logic với tôi à? Ở chỗ này, tôi chính là logic!"
"Đồ khốn kiếp…"
Tần Hạc trong lòng lửa giận bừng bừng, nhưng lại kiềng thiệp mời hậu quân tướng trong tay đối phương, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt như muốn phun ra tia lửa.
"Vậy nếu hôm nay tôi nhất định đưa cô ấy đi thì sao?"
Diệp Vĩnh Khang cầm trên tay một ly rượu thủy tinh, đôi mắt hơi nheo lại, rượu đỏ trong ly sóng sánh.
Trình Văn Đống nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: "Muốn dẫn đi cũng được, nhưng trước hết hãy trả lại số tiền cô ta nợ tôi, tổng cộng là triệu".