Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiền Tử Mạn liếc mắt nói: "Bố năm nay bao nhiêu tuổi rồi, gặp tí chuyện là cứ sồn sồn lên? Con cũng đã kiểm tra người tên là Diệp Vĩnh Khang rồi, quả nhiên là một thằng phế vật ưa khoác lác".
"Nếu vấn đề này được xử lý quá quyết liệt, đám Đường Văn Nguyên, Trần Tiểu Túy và Tần Long Tượng, những con lợn ngu ngốc này có thể loạn lên đấy.
Nếu ảnh hưởng đến đại lễ sắc phong thì sẽ gây ra tổn thất lớn đấy".
Tiền Đại Giang cau mày trầm ngâm một lúc, sau đó thở dài nói: "Cục tức này bố nhịn một tí cũng không sao, nhưng bên Hàn Xuân Lâm thì hơi khó".
"Mặc dù nhà họ Hàn chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, nhưng Hàn Xuân Lâm vẫn nhận được thiệp mời.
Ai có thể đoán được sau lễ sắc phong sẽ như thế nào chứ".
"Chuyện khu công nghiệp đã rối tung cả lên rồi, Hàn Xuân Lâm cứ nhằm vào bố, bố cũng không thể không làm gì được?"
Tiền Tử Mạn trợn mắt nói: "Con có bảo bỏ qua chuyện này đâu?"
"Vậy ý con là…"
Tiền Đại Giang nhìn đứa con gái bảo bối trước mặt với vẻ mặt khó hiểu.
"Nếu tên đó đã thích ăn bám như thế thì cướp đi thứ hắn có thể ăn bám là được!"
Tiền Tử Mạn vươn vai nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tiền Đại Giang trước mặt, sốt ruột xua tay: "Được rồi, chuyện này cứ để con lo.
Bố cứ an tâm chuẩn bị cho đại lễ là được rồi.
Đi xả nước vào bồn tắm cho con đi.
Con muốn đi tắm rồi đi ngủ.
Bay cả một ngày, mệt chết mất".
Mao Cầu ở một bên tức giận nói: "Thật là chán, còn tưởng tối nay có thể vận động chút chứ".
"Ông muốn vận động thì tự dùng tay mà vận động đi!"
Tiền Tử Mạn nheo mắt, vẻ mặt kinh tởm nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, rảnh rỗi thì đi tắm rửa cái cơ thể hôi thối kia với gội đầu đi rồi cơ mà?"
"Cả ngày lôi thôi lếch thếch, cứ như ăn mày, tin tôi cạo hết đống tóc xoăn kia của ông đi không hả?"
"Đừng tưởng có tí võ đã vô địch thiên hạ.
Nói cho ông biết, tôi đã từng nhìn thấy một cao thủ da đen ở nước ngoài có thể tay không đấu với một con lợn rừng cân đấy".
"Tôi hỏi ông, ông đã đấu với con lợn cân bao giờ chưa?"
Mao Cầu lắc đầu: "Chưa..."
"Thế là biết rồi đấy.
Núi cao còn có núi cao hơn, ông có biết không hả, nghỉ ngơi đi.
Nếu mai ông còn chưa gội đầu nữa, tôi cạo hết tóc của ông đi đấy!"
Sau khi Tiền Tử Mạn quở trách xong, liền ngáp dài và đi về phía phòng tắm.
Mao Cầu đứng đó một lúc lâu, rồi tự lẩm bẩm một mình: "Tôi còn chưa nói xong.
Lợn rừng cân thì chưa từng nhưng tôi đã đánh chết một con cân đấy …"
.