Chương : Nhà từ thiện
Diệp Vĩnh Khang theo hướng ngón tay Loan Loan chỉ, nhìn kỹ lại hài cốt của đám người nằm rải rác trên mặt đất, phát hiện thật sự rất khác so với những hài cốt khác!
Trong hàng nghìn năm, có biết bao thế hệ đã ghé đến thăm những tàn tích dưới lòng đất của nền văn minh Bà Sa này.
Nhưng chắc là không ai có thể sống sót rời khỏi đây, nếu không nơi này sẽ không như bây giờ.
Trên đường đi, Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không chỉ gặp phải nhiều xác khô từ các thời đại khác nhau, mà còn vô số hài cốt người.
Những hài cốt người đó đều có một điểm chung, đều chết vì bị ngoại lực trong tích tắc, hoặc trực tiếp bị mắc kẹt ở đây để rồi chết vì đói và khát.
Vì vậy, xương của họ hoặc là nguyên vẹn, hoặc nếu chúng bị tổn hại, thì rõ ràng là đã bị hư hại do bị chèn ép.
Mà lúc này hài cốt người trước mặt rõ ràng có dấu vết đao chém, chứng tỏ những người này đã bị đao chém chết.
Nhưng kẻ sát nhân là ai?
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày suy nghĩ miên man, sau đó ngồi xổm xuống xem xét dấu vết đao chém trên đống hài cốt người.
Sau nhiều lần xác nhận, Diệp Vĩnh Khang dám đảm bảo % rằng những người này quả thực đã bị đao chém chết trước đó, nhất định không bị cái xúc tu ghê tởm kia hay một thế lực vô danh nào đó giết chết!
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang chợt thoáng thấy một thanh đoản kiếm nằm bên cạnh.
Thanh đoản kiếm này rõ ràng là do những hài cốt người này mang theo trước khi chết, ngoài thanh đoản kiếm này còn có rất nhiều vũ khí khác.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, nhìn lên núi vàng bạc châu báu, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
"Loan Loan, cô làm cùng tôi một việc, lập tức thu thập đám vũ khí và những hài cốt này lại, sau đó đối chiếu với nhau!"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng ra lệnh cho Loan Loan.
"Cô nói xem liệu có phải họ tự chém giết lẫn nhau mà chết không?"
Loan Loan sửng sốt, mặc dù logic này không hoàn toàn hợp lý, nhưng lập tức nghe theo lời Diệp Vĩnh Khang, nhanh chóng thu thập vũ khí và hài cốt, sau đó bắt đầu đối chiếu với nhau.
Vài phút sau, Loan Loan có phát hiện mới: “Tìm ra rồi, vết thương trên xương rõ ràng là do thanh khoản đao này chém".
Loan Loan cầm một đoạn hài cốt cùng thanh khoản đao lên, lớn tiếng nói.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng đem xương cốt cẩn thận so sánh với thanh khoản đao, phát hiện vết thương trên xương khớp hoàn toàn với lưỡi dao!
"Tiếp tục tìm đi!"
Diệp Vĩnh Khang bắt đầu càng ngày càng chắc chắn suy đoán trong lòng là đúng.
Sau đó, Loan Loan và Diệp Vĩnh Khang tiếp tục tìm thấy ba cặp xương và vũ khí khớp nhau.
"Tôi hiểu rồi!"
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã xác thực phỏng đoán trong lòng, nói: "Tôi biết bí mật của ải này rồi!"
"Là gì vậy?"
Loan Loan vội hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào núi vàng bạc châu báu, kinh hãi thở dài nói: "Vua Bà Sa quả nhiên là một người rất đáng gờm".
"Ải thứ tư này, nguy hiểm thực sự không đến từ bên ngoài, mà là từ lòng người!"
Loan Loan không hiểu lắm, gãi đầu nói: "Lòng người? Ý là sao?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn hài cốt người nằm rải rác trên mặt đất, thở dài nói: "Những người liều mạng tới đây, bất kể đến từ thời đại nào, phần lớn đều là vì tiền".
"Đối với nhóm người coi trọng tiền bạc hơn tính mạng của mình, đứng trước bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng đủ đánh thức lòng tham ích kỷ và sự xấu xa đang ẩn náu trong lòng họ".
"Ai cũng muốn một mình sở hữu những bảo vật này, nhưng lại sợ bí mật bị lộ. Cộng với sự nguy hiểm của các ải trước, lòng họ đã lay động".
"Đó là lý do tại sao họ bắt đầu cầm đao lên và chém bạn của mình, và cuối cùng tất cả đều chết trong tay đồng đội của mình, hoặc bị giết bởi lòng tham, sự ích kỷ và độc ác của chính mình!"
Loan Loan nghe xong vẫn có chút khó hiểu: “Anh nói vậy cũng khá có lý, nhưng cũng không đến mức thế chứ? Chỉ là mấy món đồ châu báu thôi mà có thể mê hoặc lòng người như thế này sao?"
Nhìn Loan Loan với vẻ mặt khó hiểu, Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "Sở dĩ cô không động lòng trước những bảo vật này là bởi vì cô lớn lên trong một môi trường tương đối khép kín".
"Từ nhỏ cô đã không phải lo cái ăn cái mặc cho nên vật chất đối với cô mà nói không phải cái gì quá ghê gớm".
"Nhưng thế giới trần tục bên ngoài thì khác. Tiền có thể biến con người thành ma, đủ tiền nhiều có thể phá hủy mọi thứ, kể cả nhân tính!"
Nghe xong, Loan Loan tiếp tục hỏi: "Còn anh thì sao? Hình như anh cũng không có nhiều phản ứng trước nó".
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ: “Không phải tôi không có phản ứng, tôi cũng không phải thánh nhân. Tôi vừa rồi cũng ngây người khi nhìn thấy nhiều như vậy vàng bạc trang sức như vậy mà".
"Chỉ là hoàn cảnh của tôi khá đặc biệt. Giống như cô, tôi không có khái niệm về vật chất".
"Tóm lại, chúng ta là kiểu người cũng quá không thiếu những thứ này, cho nên những thứ này cũng không tác động được quá nhiều đến chúng ta".
"Nhưng không phải ai trên đời này cũng dư dả vật chất, ngược lại, đại đa số người trên thế giới này cả đời chỉ vì vật chất".
"Thậm chí có nhiều người không thể đảm bảo đủ ba bữa ăn cơ bản mỗi ngày. Đối với họ, vàng bạc châu báu nhiều như vậy cũng đủ để biến họ từ con người thành dã thú".
Sau khi Diệp Vĩnh Khang giải thích như vậy, Loan Loan cuối cùng cũng hiểu được bí ẩn ở đây, thở dài nói: "Tôi từng đọc một câu trong sách, rằng người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, trước đây tôi không đồng ý với câu này. Nhưng bây giờ khi tôi nghe anh nói, hình như tôi đã hiểu rồi”.
"Nhưng tôi có một câu hỏi nữa. Chắc cũng có nhiều người như anh và tôi, những người không thiếu thốn vật chất trên đời này nhỉ?"
"Nếu trên đời này vẫn còn nhiều người không đủ ăn, chúng ta có nhiều đồ như vậy, tại sao lại không cho bọn họ một ít, nếu như vậy, không phải những người đó sẽ không phải chịu đói sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười khổ sau khi nghe lời này, trong lòng thở dài, ở một khía cạnh nào đó, Loan Loan thật sự quá đơn thuần.
"Nếu mọi người đều có cùng suy nghĩ như cô thì thế giới đã hòa bình từ lâu rồi, sẽ không còn nhiều nơi ngày nào cũng xảy ra chiến tranh nữa".
"Tôi không thể giải thích những điều đó trong hai ba câu. Nếu chúng ta có thể ra ngoài, sau cô sống ở môi trường bên ngoài vài ngày là sẽ hiểu".
Loan Loan nghe xong, trầm ngâm gật đầu, sau đó nói: "Những chuyện này trước đây tôi không biết, nếu lần này có thể an toàn rời khỏi đây, sau khi ra ngoài, tôi nhất định sẽ phân phát vật chất cho những người không đủ ăn, để họ không bị chết đói”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Ý kiến hay, nhưng cô có biết trên đời này có bao nhiêu người đói không? Cô nghĩ cô lo được hết chắc?"
Loan Loan lắc đầu nhẹ nói: "Tôi không biết, có thể có rất nhiều, rất nhiều, cũng không biết có lo được không, nhưng lo được bao nhiêu quý bấy nhiêu".
"Cho dù chỉ là để bọn họ có một bữa ăn no, ít nhất bọn họ có thể ăn no sau bữa ăn đó, ít nhất bọn họ có thể rất vui vẻ sau bữa ăn đó, vậy là đủ rồi".
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy thì sững sờ, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ đầy quyết tâm trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
"Loan Loan, nếu một ngày nào đó, cô phải bỏ ra hết những gì mình có, không còn sót lại chút nào, để tất cả những người ăn không đủ no trên thế giới này được ăn no căng bụng".
"Nhưng cái giá phải trả là mỗi ngày cô đều phải là người ăn không đủ no, những người được cô cho ăn no không biết quý trọng cô, còn không ai biết là cô đã làm hết tất cả, cô có bằng lòng không?"
Loan Loan nói gần như không cần suy nghĩ: “Sao lại không bằng lòng? Chỉ cần một mình tôi chịu đói mà có thể lấp đầy được bụng của rất nhiều người, tôi thấy vậy cũng đáng!"
"Và tại sao tôi phải cho họ biết là chính tôi đã giúp họ? Mục đích của tôi là để họ ăn no chứ không phải để kết bạn, sao phải cho họ biết đến tôi?"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền mỉm cười, đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai Loan Loan vài cái: “Nếu lần này chúng ta có thể ra khỏi đây, tôi tin rằng cô nhất định sẽ là nhà từ thiện tốt nhất thế giới".
Loan Loan sau khi nghe xong thì sững sờ: “Nhà từ thiện là gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang đáp: "Là loại người chuyên làm việc tốt".
Loan Loan nghe xong lập tức nói: "Vậy tôi nhất định phải làm nhà từ thiện. Sau khi ra khỏi đây, tôi sẽ làm nhà từ thiện, nhất định sẽ là nhà từ thiện tốt nhất!"
Chương : Ai đang phổ độ chúng sinh
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Diệp Vĩnh Khang cảm nhận được sự mâu thuẫn trên người Loan Loan, đồng thời cảm thấy có gì đó chua xót.
Theo một phương diện nào đó, Loan Loan là người xấu.
Theo lời cô ta nói, Phần Hỏa Quyết của cô ta khi tiến tới một cảnh giới, Giáo chủ Giáo phái áo đỏ sẽ tìm một số người sống tới để cho cô ta luyện tập, nâng cao năng lực chiến đấu của cô ta.
Thậm chí dùng cả những người bình thường, tay trói gà không chặt để thử sức mạnh của Phần Hỏa Quyết.
Trước những người vô tội bị cô ta giết hại một cách dã man này, trong lòng Loan Loan không có cảm giác gì hết, như thể đây là một chuyện đương nhiên.
Có thể trong mắt cô ta những người đó hoàn toàn không phải là người, mà là vật tế.
Cô gái này bề ngoài thì trông vô hại với động vật, nhưng bàn tay lại nhuốm máu của không biết bao nhiêu sinh mạng vô tội.
Cho đến thời điểm này, quan niệm của cô ta vẫn không có nhiều thay đổi.
Sự truyền dạy tư tưởng mà cô ta nhận được từ khi còn nhỏ đã khiến cô ta hình thành nên giá trị quan khác biệt, dường như khắp đất trời này, người của Giáo phái áo đỏ cô ta đều cao cao tại thượng, những người khác chỉ là công cụ để họ sử dụng theo nhiều cách khác nhau mà thôi.
Nhưng ở một góc độ khác, Loan Loan có trái tim và tâm hồn trong sáng và thuần khiết nhất trên thế giới này.
Cô ta coi con rối không có chút ý thức tình cảm nào là người bạn thân nhất của mình, khi nghe thấy chuyện trên thế giới này có rất nhiều người ăn không đủ no, suy nghĩ đầu tiên của cô ta là chia sẻ tất cả những gì mình có cho những người nghèo khó đó.
Trong mắt cô ta dường như chưa bao giờ tồn tại hai chữ danh lợi.
Môi trường sống đã biến cô ta thành ác quỷ.
Nhưng bên trong cô ta là một thiên thần trong sáng và thuần khiết.
Đây là điều khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy chua xót.
“Loan Loan, cô có từng cho rằng, rất nhiều chuyện mà Giáo phái áo đỏ cô làm là sai không?”
Hai người đi về phía trước, Diệp Vĩnh Khang hỏi.
“Chắc là không đâu”.
Loan Loan không do dự, nói: “Nhiệm vụ của Giáo phái áo đỏ chúng tôi là phổ độ chúng sinh, là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong lại hỏi tiếp: “Vậy các cô xử lý những người không tán đồng hoặc là phản đối các cô như thế nào?”
Loan Loan liền nói: “Đương nhiên là xử tử rồi. Giáo phụ tôi nói rồi, những người phản đối chúng tôi đều là kẻ xấu, chúng tôi buộc phải giết chết họ”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn vẻ mặt đương nhiên của Loan Loan mà thở dài: “Nhưng cô đã bao giờ nghĩ, tiền đề của phổ độ chúng sinh chính là tôn trọng chưa?”
“Mỗi một người đều là độc nhất vô nhị, hơn nữa cuộc sống của bất kỳ ai cũng đều rất quý giá, ngoài người của Giáo phái áo đỏ các cô, những người khác đều phải phục tùng các cô, đây vốn dĩ là một hành động không hề bình đẳng”.
“Mỗi người đều có suy nghĩ và ý kiến khác nhau, làm sao các cô có thể đảm bảo rằng tư tưởng của mình là đúng”.
“Khi đối mặt với những quan điểm và suy nghĩ khác nhau, điều đầu tiên cô nên làm là tôn trọng và thấu hiểu. Ngay cả khi đối phương sai, cô cũng nên sửa chữa về mặt tư tưởng chứ không phải trực tiếp xử tử”.
“Những hành động này của các cô thực ra không phải cố gắng phổ độ chúng sinh mà là nhân danh phổ độ chúng sinh, làm những việc xấu để thỏa mãn dục vọng ích kỷ của bản thân".
“Cô nghĩ kỹ mà xem, một người luôn coi mình là cao cao tại thượng, không hề quan tâm đến sinh mạng của người khác, đây gọi là phổ độ chúng sinh sao? Điều này hoàn toàn mâu thuẫn”.
Nghe xong, Loan Loan chợt sững người, lông mày bắt đầu nhăn lại, như thể đang chìm trong suy nghĩ.
“Nghe anh nói như vậy hình như cũng có lý, nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà những nguyên tắc này đều do Giáo chủ sáng lập ra Giáo phái áo đỏ chúng tôi đặt ra mà”.
Mặc dù suy nghĩ của Loan Loan trong sáng nhưng không có nghĩa là não của cô ta không tốt, ngược lại, cô ta thực sự là một cô gái rất hiểu biết và thông minh.
Vì môi trường lớn lên, cô ta đã bị thấm nhuần tư tưởng này từ nhỏ, điều đó đã khiến cô ta hình thành nên một giá trị quan tự nhiên.
Nhưng khi nghe Diệp Vĩnh Khang nói vậy, cô ta cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy quan niệm đã ăn sâu vào máu của mình trước đây đột nhiên bị ảnh hưởng nặng nề.
Nhưng dù như vậy, muốn thay đổi trong một thời gian ngắn là một chuyện không khả thi chút nào.
“Vậy ai có thể đảm bảo rằng, những gì mà Giáo chủ đã sáng lập ra Giáo phái áo đỏ các cô nói là đúng hết chứ?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài: “Tôi giải thích vậy vậy cho cô thôi. Thế giới này có rất nhiều tổ chức giống như Giáo phái áo đỏ các cô”.
“Có rất nhiều người trong số họ có trí tuệ uyên thâm và có lợi cho việc phổ độ chúng sinh, chẳng hạn như Phật giáo. Tôi đang nói về loại Phật giáo chính thống nhất, không phải những loại tà giáo giả dưới cái mác Phật Giáo, làm nhiều chuyện xấu xa”.
“Giáo lý Phật giáo bao gồm lòng nhân từ, nhân hậu, quan tâm đến người khác, kiểm soát cảm xúc, không ích kỷ và không tham lam, khoan dung và nhiều điều rất tốt khác”.
“Sự tồn tại của Phật giáo là truyền bá những điều tốt đẹp này để đem lại lợi ích cho tất cả mọi người trên thế giới”.
“Vì vậy, bản thân Đức Phật không phải là bất tử, mà là một người giác ngộ với trí tuệ uyên thâm. Ngài đã nhận ra nhiều ý nghĩa tối thượng trong nhân gian. Mọi thứ ngài làm là để khai sáng thế giới và tư tưởng đạt đến một loại cảnh giới siêu thoát”.
“Đây mới là phổ độ chúng sinh thực sự, tuy nhiên nó cũng sinh ra rất nhiều hỗn độn. Nhiều tà giáo cố tình gắn mác Phật Giáo làm ra những chuyện để thỏa mãn ham muốn ích kỷ của bản thân”.
“Phật giáo quan trọng việc hai tay không được chạm vào những thứ màu vàng và màu trắng, nghĩa là tay của nhà sư không được chạm vào tiền bạc”.
“Tuy nhiên, các vị Phật giả hiện nay vẫn luôn thu phí các loại tiền hương, càng đưa nhiều tiền thì được coi là công đức càng lớn”.
“Cô nghĩ mà xem, nếu như Phật giáo định nghĩa công đức bằng số tiền mà người dân đưa, vậy thì còn là Phật giáo sao?”
“Những kẻ giả mảo Phật Giáo đó còn tự mình thay đổi rất nhiều giáo lý. Ví dụ, họ nói rằng bất kỳ sự nghi ngờ hay vu khống nào đối với các nhà sư đều là tội ác tày trời, sẽ bị trừng phạt, sau khi chết sẽ bị đày xuống bảy tầng địa ngục”.
“Vì vậy rất nhiều người đặc biệt thận trọng với các nhà sư trong chùa, vì sợ mình sẽ bất kinh”.
“Thực ra giáo lý này rất vô nghĩa. Nhà sư không phải nên bao dung và nhân hậu sao?”
“Bây giờ lại không thể dung thứ cho những lời vu khống, thậm chí là nghi ngờ cũng không được. Chỉ mới bất cẩn một chút đã nói rằng sẽ đày người ta xuống địa ngục chịu khổ, nhỏ nhen như vậy, độc ác như vậy có còn là Phật Giáo không?”
“Mục đích của những nhà sư giả kia thực ra rất đơn giản, đó chính là giam cầm tư tưởng của người khác, tránh việc nhìn thấu thủ đoạn của họ”.
“Khi họ giam cầm tư tưởng của những tín đồ đó, họ bắt đầu vòi tiền một cách trực tiếp hoặc gián tiếp”.
“Ví dụ họ sẽ thể hiện bằng nhiều cách trực tiếp hoặc gián tiếp, nếu như dùng tài sản để phụng dưỡng họ, đó sẽ là phước lớn trời ban”.
“Thực ra logic này khá phi lý, tiền người khác cực khổ kiếm ra, vì sao lại phải dâng lên để cung phụng bọn họ”.
“Đức Phật chưa bao giờ nói rằng ngài là thần thánh, và Đức Phật cũng là một con người, chỉ là một người có trí tuệ tuyệt vời, vì vậy chuyện dâng số tiền mình cực khổ kiếm được cho người khác để mong được ban phước lành là một chuyện rất vô lý”.
Chương : Bông hoa màu tím
“Để duy trì hình ảnh của chính mình, những vị Phật giả đó cũng sẽ làm nhiều việc thiện, chẳng hạn như xây dựng trường học, phân phát thức ăn cho người đói, v.v”.
“Và sau đó sẽ được các tín đồ tôn thờ một cách cuồng nhiệt. Thực tế chỉ cần động não một chút là có thể nghĩ được, số tiền mà họ dùng để làm việc thiện đó là lấy từ đâu? Còn không phải là những tín đồ đó đưa cho bọn họ sao?”
“Đương nhiên họ cũng sẽ nói rằng, bọn họ dùng tiền của tín đồ dâng để làm việc thiện, điều đó không sao, nhưng vì sao lại muốn tín đồ dâng tiền để phụng dưỡng bọn họ chứ?”
“Bởi vì họ làm những việc thiện này nên phúc đức càng lớn? Mọi người đều là người, lẽ nào có sự khác biệt gì sao?”
“Cũng có nhiều nhà sư giả trong các ngôi chùa làm trò bói toán. Từ khi thành lập đạo Phật, chưa bao giờ có chuyện bói toán, và tất cả những việc họ làm đều là vì kiếm tiền”.
“Còn nói rằng tiền nhang khói càng nhiều thì càng thành tâm, cũng sẽ nhận được nhiều phước lành từ Đức Phật”.
“Vậy thì càng vô nghĩa. Không phải Phật giáo nói rằng tất cả chúng sinh đều bình đẳng sao? Sao đến chỗ những nhà sư này đã trở thành người có tiền sẽ cao hơn những người khác một bậc rồi”.
“Nếu như đưa càng nhiều tiền thì sẽ nhận được càng nhiều phước lành từ Đức Phật, như vậy chẳng lẽ nói Đức Phật là một thương nhân sao?”
“Vì vậy mục đích hôm nay tôi nói cho cô những điều này là muốn cô biết rằng, thế giới này chưa bao giờ có chân lý tuyệt đối nào cả”.
“Vì vậy cho dù gặp chuyện gì, người khác nói gì, chúng ta cần phải duy trì sự tư duy độc lập và sự sáng suốt”.
“Bất kỳ lý thuyết hay quan điểm nào cũng đều tiến triển thông qua việc đặt câu hỏi lặp đi lặp lại. Chân lý thực sự không bao giờ sợ đặt câu hỏi”.
“Và sự thật thực sự rất được hoan nghênh để đặt câu hỏi về nó, bởi vì chỉ bằng cách đặt câu hỏi thì tính xác thực của sự thật mới có thể được xác minh”.
“Những nhà sư giả kia, giáo nghĩa trong mồm bọn họ, người khác hoài nghi cũng không được. Chỉ có thể nói đây chỉ là tà giáo, dị giáo đội lốt Phật giáo".
Loan Loan từ đầu đến cuối đều không nói gì, nghiêm túc nghe hết những lời Diệp Vĩnh Khang nói, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Những sự thật mà Diệp Vĩnh Khang nói đều là những điều mà cô ta chưa từng tiếp xúc trong phần nhận thức của mình, cô ta đột nhiên cảm thấy đầu mình như bị một vật gì đó đâm nhẹ vào, một thứ gì đó đã bị giam cầm trong sâu thẳm, đang từ từ thức tỉnh lại .. ....
Một lúc sau, Loan Loan đột nhiên thở ra một hơi dài và nói một điều gì đó rất lạ, như thể đang nói với chính mình: "Có vẻ như lựa chọn của tôi là đúng”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại liếc nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt kiên định, không khỏi bật cười, nhưng cũng không hỏi gì.
Hai người nhanh chóng thu lại những suy nghĩ rối bời của mình, dồn toàn sự chú ý về phía trước.
Lúc này, điều quan trọng nhất đối với họ là phải ra khỏi nơi quỷ quái này trước, nếu không mọi thứ sẽ vô ích.
Vị trí của cửa ải thứ năm được đánh dấu trên bản đồ không giống với vị trí của bốn cửa ải trước đó, không cần khúc xạ không gian.
Thay vào đó, sau khi đi qua hang động chứa đầy vàng bạc châu báu, đi thẳng về phía trước là một hành lang dài và vuông.
Cuối cùng cũng có cầu thang dẫn xuống phía dưới, trước đó cả hai đã trải qua quá nhiều nguy hiểm nên khi đối mặt với cầu thang tối dẫn xuống phía dưới, họ hoàn toàn không có chút do dự, cùng nhau cất bước về phía màn đêm đen kịt bên dưới.
Vừa đi xuống chừng một phút, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, bậc thềm dưới chân đột nhiên đổ ập xuống!
"Đừng hoảng sợ!"
Diệp Vĩnh Khang lập tức nắm lấy cánh tay Loan Loan, trầm giọng nói: “Đây không phải sạt lở!”
Loan Loan cũng nhanh chóng hoàn hồn sau thời gian ngắn hoảng loạn, phát hiện cô ta và Diệp Vĩnh Khang mặc dù hụt chân nhanh chóng rơi xuống khoảng cách rất sâu, nhưng quả thực không phải sạt lở.
Bởi vì ngoài mấy bậc mà họ giẫm lên, những chỗ khác đều không có chút động tĩnh nào, hơn nữa tốc độ rơi của những bậc thềm này cũng không đúng lắm, có lẽ là muốn thông qua cách này dẫn bọn họ đến một nơi khác.
Tốc độ rơi của những bậc thềm này rõ ràng chậm hơn rất nhiều so với rơi tự do, nhưng tốc độ cũng khá nhanh và ổn định, giống như thang máy đang tăng tốc đi xuống vậy.
Bậc thềm tiếp tục rơi xuống, sau khoảng mười phút, tốc độ bắt đầu chậm lãi, sau đó lại qua khoảng một phút, bậc thềm đang rơi xuống từ từ chạm vào mặt đất.
Xung quanh tối đen như mực, Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không dám manh động khi chưa biết rõ tình hình.
Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị bật đèn pin lên soi, thì đột nhiên một tia sáng tản ra xung quanh.
Một giây trước trời tối đen như mực, nhưng bây giờ lại sáng như ban ngày!
Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt!
Chỉ thấy rằng đây là một không gian hình tròn khổng lồ với chiều cao khoảng . mét vuông và chiều cao khoảng mét.
Và phần trung tâm nhất của không gian này chính là bông hoa màu tím rất lạ đã xuất hiện mấy lần trước đó!
Tuy nhiên, điều khác biệt so với trước đây là lần này, bông hoa màu tím mờ nhạt lấp lánh ánh vàng to bằng hạt đậu nành, và có những tia sáng dày đặc trên thân.
Màu sắc của bông hoa này cũng tươi sáng và đầy sức cảm nhận hơn bông hoa lần trước.
Bông hoa này không có lá, nhưng phía dưới lại dày đặc, giống như một bầy giun đất khổng lồ tụ lại với nhau rồi từ từ vặn vẹo những xúc tu màu da!
Có lẽ đây là thân của bông hoa màu tím này!
Những xúc tu màu da suýt giết chết Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan kia chính là rễ của thân hoa màu tím này!
Toàn thân bông hoa tím đang từ từ tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, chiếu sáng toàn bộ không gian xung quanh.
Nếu như không phải vì đống xúc tu khiến người ta tê da đầu, chỉ nhìn mỗi bông hoa màu tím này thì nó nhất định chính là bông hoa đẹp nhất mà Diệp Vĩnh Khang từng thấy.
Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan luôn trong trạng thái cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhưng sau một thời gian dài, họ không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bông hoa màu tím sẽ làm hại họ.
Diệp Vĩnh Khang thử tiến lên hai bước, bông hoa tím đó vẫn không có chút động tĩnh gì.
“Chuyện này là sao đây?”
Loan Loan khẽ cau mày: “Hay là chúng ta thử ra đòn trước xem?”
Loại tình huống không giải thích được này quả thực khiến thần kinh rất căng thẳng, thay vì bị động như thế này, tốt hơn là nên bắt đầu dùng sức trước, nếu không cứ tiếp tục như thế này sẽ không phải là cách hay.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang lại hơi giơ tay lên, ý bảo Loan Loan không nên hành động hấp tấp trong lúc này.
Đương nhiên anh biết nguyên tắc ra tay trước là lợi thế lớn, chỉ là lần này anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Đối mặt với bông hoa màu tím này, trong lòng Diệp Vĩnh Khang không những không cảm thấy có chút nguy hiểm nào mà ngược lại còn cảm thấy một loại bình an vô sự.
Như thể bông hoa màu tím này sẽ không gây ra mối đe dọa cho họ.
Diệp Vĩnh Khang cau mày suy tư một hồi, sau đó lại thử tiến lên mấy bước, nhìn thấy bông hoa màu tím vẫn không có phản ứng gì, dũng khí của Diệp Vĩnh Khang bắt đầu từ từ tăng lên, anh bắt đầu thận trọng tiến về phía sau bông hoa màu tím ấy.
Đi vòng ra phía sau bông hoa nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện bên trong có thứ gì đó!
Chương : Kho báu bí mật Bà Sa
“Cô qua đây xem bên trên viết gì này”.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng gọi Loan Loan tới xem.
Bởi vì đằng sau bông hoa màu tím có một phiến đá đen cao chừng nửa thước, rộng một thước.
Phiến đá được khắc đầy những ký tự Bà Sa.
Loan Loan vội vàng cúi xuống xem kỹ một lúc rồi chợt ngạc nhiên nói: “Đây là do Vua Bà Sa để lại, bên trên ghi rằng ngài đã để lại một báu vật ở đây, chờ người có duyên đến lấy, chỉ cần xoay chuyển được phiến đá này, kho báu bí mật sẽ xuất hiện!”
Nói xong cô ta nhìn Diệp Vĩnh Khang hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao, tôi đoán phiến đá này nhất định là một cú lừa.Vua Bà Sa nhất định sẽ không dễ dàng để người khác có được kho báu bí mật của ông ta vậy đâu, đây nhất định là một cái bẫy!”
Diệp Vĩnh Khang cũng cau mày, anh cũng có cùng lo lắng giống Loan Loan.
Vua Bà Sa có tu vi vững vàng, nền tảng tư duy chặt chẽ, mặc dù sau khi trải qua muôn ngàn nguy hiểm mới đến được đây, nhưng Vua Bà Sa nhất định sẽ không dễ dàng để người khác có được như vậy.
Phiến đá này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Nhưng sau khi cân nhắc một hồi, Diệp Vĩnh Khang nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù sao hiện tại chúng ta cũng đã ở trong tình trạng này rồi, chi bằng thử làm theo lời Vua Bà Sa nói, xoay chuyển phiến đá này xem, xem xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì!”
Nhưng cho dù như vậy, Diệp Vĩnh Khang cũng không lập tức đi xoay phiến đá mà thả Huyền Thủy Giáp ra trước, sau đó lại vận chân khí, còn Loan Loan ở bên cạnh cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, sau đó hai tay Diệp Vĩnh Khang mới từ từ vươn ra về phía phiến đá.
Toàn bộ phần thân của phiến đá được chạm khắc từ một mảnh đá huyền bí đen như mực. Viên đá huyền bí này cực kỳ cứng, những thứ bình thường như vàng hay sắt không thể làm nó hỏng được, ngay cả súng ống hiện đại cũng không thể khiến nó tổn hại.
Tuy nhiên, dòng chữ trên đầu lại được khắc rất rõ ràng, nét chữ rất mượt mà, thoạt nhìn là biết khắc rất dễ dàng, điều này đủ để minh chứng cho tu vi đỉnh cao của Vua Bà Sa.
Hai tay Diệp Vĩnh Khang chạm nhẹ vào mặt trên của phiến đá, cảm giác lạnh và mịn, có thể cảm nhận được kết cấu vững chắc, cũng như sự thăng trầm qua hàng vạn năm.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nghiến răng, sau đó hai tay bắt đầu dùng lực.
Có chút chấn động, phiến đá khẽ chuyển động.
Đúng lúc này, bông hoa tím đột nhiên bộc phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm vô cùng chói mắt, khiến cho hai người họ dường như không thể mở nổi mắt.
Ngay sau đó, cánh hoa vừa nãy rõ là màu tím đột nhiên chuyển sang màu đỏ thẫm đáng sợ, giống như một bông hoa vừa bị ngâm trong máu vậy!
Tiếp đó, những cánh hoa đang trong trạng thái khép lại bắt đầu từ từ mở ra,
Diệp Vĩnh Khang nắm lấy tay Loan Loan rồi nhảy lùi về phía sau vài mét, với vẻ mặt nghiêm nghị và đôi mắt sắc bén, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Sau khi những cánh hoa màu đỏ thẫm từ từ hé mở, một quả cầu ánh sáng màu đỏ như máu có kích thước bằng một quả bóng đá từ từ bay ra từ nhị hoa.
Khi ánh sáng của quả cầu màu máu dần dần dịu đi, Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan cuối cùng đã có thể nhìn rõ, bên trong quả cầu ánh sáng màu đỏ máu đó là một thứ to bằng lòng bàn tay, hình lục giác, toàn thân màu đỏ sẫm.
Trong lúc hai người vẫn chưa hiểu chuyện gì, phiến đá màu đen bên cạnh bông hoa tím đột nhiên lóe lên một đạo ảnh màu đỏ như máu, trên đỉnh lại hiện ra hàng văn tự màu đỏ máu.
Loan Loan nhìn kỹ, khi thấy nội dung bên trên, trong mắt lộ ra một tia vui mừng: “Vua Bà Sa không lừa chúng ta, đó thực sự là kho báu bí mật mà ngài để lại!”
“Trên phiến đá nói, trên viên đá hình lục giác này là tập hợp tất cả các bài công pháp mà Vua Bà Sa đã luyện tập trong suốt cuộc đời của mình!”
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy kinh ngạc, nhưng lý trí vẫn luôn tỉnh táo, anh hỏi: “Bên trên có mấy dòng lận, chỉ viết nhiêu đó thôi sao?”
Loan Loan tiếp tục nói: “Còn có ghi chú với quyển công pháp này. Ở trên đó nói rằng uy lực của bộ công pháp này vô cùng mạnh mẽ, không có loại công pháp nào trên thế giới này có thể so sánh được. Chỉ cần luyện được thì sau này sẽ bất khả chiến bại, trở thành Vua của loài người!”
“Tuy nhiên cách tu luyện của bài công pháp này khá đặc biệt, yêu cầu giết chóc liên tục, giết càng nhiều người thì công pháp sẽ càng tinh thông. Một khi bắt đầu luyện, nếu như ngừng giết chóc, cơ thể sẽ bị công pháp phản vệ, dẫn đến cái chết!”
Nói xong Loan Loan nhanh chóng vui mừng nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Chẳng trách bao nhiêu người không màng nguy hiểm cũng phải đến đây tìm kho báu bí mật của Vua Bà Sa. Nếu như luyện thành công bộ công pháp này, thật sự giống như có được một nửa giang sơn, thiên hạ bất khả chiến bại!”
“Đúng rồi, bên trên có nói, bộ công pháp này một khi xuất thế, nhất định phải rót máu vào sau một nén hương, để bộ công pháp nhận chủ, nếu không, sau một nén hương, bộ công pháp này sẽ tự động biến mất, như chưa từng có trên đời!”
Vừa nói Loan Loan vừa nói vừa tiến lên vỗ vào vai Diệp Vĩnh Khang nói: “Thấy biểu hiện của anh mấy ngày nay rất tốt. Hôm nay nhường anh đấy, bộ công pháp này thuộc về anh, tôi không giành với anh đâu”.
Sự cám dỗ của bộ công pháp này đối với một người luyện võ mà nói đúng là vô cùng lớn.
Rất nhiều võ giả đạt đến trình độ tu luyện nhất định, họ sẽ không quan tâm đến những thứ tiền tài vật chất của thế gian.
Nhưng bộ công pháp cao siêu này là thứ mà bất kỳ võ giả nào cũng mong muốn có được.
Loan Loan cũng là một võ giả, tuy nhiên khi đứng trước bộ công pháp đệ nhất thiên hạ mà Vua Bà Sa để lại, cô ta không suy nghĩ gì mà chọn nhường cho Diệp Vĩnh Khang.
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy có chút tò mò hỏi: "Lẽ nào cô không muốn luyện sao?”
Loan Loan đảo mắt nói: “Anh nói thừa vậy, luyện xong bộ công pháp này là có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, ngu mới không muốn ấy”.
"Tuy nhiên, trên đường đi đến đây, mọi khó khăn cơ bản đều do một mình anh giải quyết. Nếu không có anh, e rằng đã bị lão quái vật Xích Viêm đó thiêu đốt thành tro ở bên ngoài rồi”.
“Vì vậy hai người chúng ta có thể tới được đây, công lao là của anh. Bộ công pháp này đương nhiên đều thuộc về anh rồi”.
Những lời này hoàn toàn không phải là lời nói khách sáo, mà xuất phát từ trái tim.
Cô ta vốn dĩ là một cô gái thuần khiết, theo lý mà nói, bộ công pháp này quả thực nên thuộc về Diệp Vĩnh Khang.
Hơn nữa từ góc độ khác, Loan Loan cũng không phải là kẻ ngốc. Nếu Diệp Vĩnh Khang thực sự muốn bộ công pháp này, cô ta cũng không giành được.
Nhưng ngoài hai lý do này, còn một yếu tố quan trọng nữa.
Yếu tố này thậm chí bản thân Loan Loan cũng không nhận ra.
Tuy rằng cả hai tiếp xúc chưa được bao lâu nhưng số chuyện đã trải qua cùng nhau nhiều hơn nhiều người ở cùng nhau mấy kiếp.
Ở trên người Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan nhìn ra được rất nhiều điểm khác biệt.
Khi mới quen biết, người đàn ông này nói chuyện thô lỗ với cô ta, tùy ý nhạo báng, trắng trợn lợi dụng điểm yếu để đe dọa và lừa gạt cô ta.
Từ nhỏ cô ta đã là Thánh nữ của Giáo phái áo đỏ, quen được mọi người tôn trọng rồi nên khi đó Loan Loan tức lắm, hận không thể lập tức thiêu thằng cha này ra thành tro bụi.
Sau đó anh chàng này lại mắng mỏ, phớt lờ yêu cầu của cô ta, động một tí là lại phùng mang trợn mắt với cô ta, đây là chuyện mà từ trước đến giờ Loan Loan chưa từng gặp phải.
Khi đó cô ta hận người đàn ông này vô cùng.
Nhưng ở phía sau, người đàn ông này bắt đầu thể hiện sức chiến đấu và trí tuệ vượt xa sự mong đợi của Loan Loan.
Hai người ở ranh giới của sự sống và cái chết không biết bao nhiêu lần, người đàn ông này luôn bùng nổ lòng dũng cảm và trí tuệ đáng kinh ngạc trong những thời điểm quan trọng.
Ngoài ra còn có sự chân thành và cảm giác an toàn mà Loan Loan chưa bao giờ cảm nhận được từ khi còn nhỏ.
Cô ta đã sống trong Giáo phái áo đỏ gần hai mươi năm.
Thời gian cô ta quen Diệp Vĩnh Khang không quá hai tuần, nhưng Loan Loan cảm thấy rất vui trong hai tuần ngày, còn có cảm giác được tìm lại và sống là chính mình, là điều mà năm qua cô ta chưa từng trải qua.
Tóm lại, cô ta đã nhìn thấy và nhận ra được nhiều điều ở Diệp Vĩnh Khang mà trước đây cô ta chưa từng được tiếp xúc qua.
Chương : Linh căn
Dù sao đối với Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan nảy sinh một cảm giác rất đặc biệt.
Cảm giác này tuy vô hình, nhưng lại khiến cho một người phụ nữ có thể nhảy vào biển lửa.
Chỉ là từ nhỏ đã ở trong một môi trường tương đối khép kín, Loan Loan đơn thuần không thể hiểu được, cảm giác mà người phụ nữ nảy sinh với người đàn ông này có nghĩa là gì.
Vua Bà Sa có tu vi vô song thiên hạ.
Viên đá lục giác tỏa ra ánh sáng màu đỏ máu trước mặt họ này chứa đựng tất cả công pháp bí mật của Vua Bà Sa.
Bất cứ người luyện võ nào đều sẽ không thể cưỡng lại được!
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang lại có vẻ rất bình tĩnh, trong mắt không hề có sự vui mừng hay hưng phấn mà bình thản như một hồ nước trong thung lũng.
“Anh làm gì vậy, còn không mau lấy bộ công pháp đi, thêm một lúc nữa là sẽ tan thành mây khói đấy”.
Loan Loan ở bên cạnh thúc giục, dường như khi Diệp Vĩnh Khang lấy được bộ công pháp này, cô ta còn thấy vui hơn bản thân mình có được.
Một lúc sau, Diệp Vĩnh Khang thở sâu, chậm rãi nói: “Thứ này, tan thành tro khói, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này có lẽ chính là kết cục tốt nhất”.
“Hả?”
Loan Loan kinh ngạc há to miệng, thậm chí còn tự hỏi não của Diệp Vĩnh Khang có phải bị nhúng nước rồi không.
Mặc dù cô ta cũng biết rằng người đàn ông này không màng danh lợi, nhưng một bộ công pháp vô địch thiên hạ như này có ý nghĩa như thế nào với một người luyện võ, Loan Loan hiểu rất rõ.
Nhưng sao người đàn ông này trước bộ công pháp của Vua Bà Sa đã dâng lên trước mặt này mà lại lựa chọn từ bỏ chứ?
Thấy vẻ mặt sững sờ của Loan Loan, Diệp Vĩnh Khang từ từ giải thích: “Vừa nãy cô cũng nói rồi, bộ công pháp này phải giết rất nhiều người, chỉ có thể tồn tại được vớI việc giết chóc”.
“Hơn nữa khi tu luyện bộ công pháp này phải không ngừng giết người, quá trình tu luyện đã tàn nhẫn như vậy, một khi luyện thành bộ công pháp này, hậu quả không cần nói cũng biết”.
“Đối mặt với một bộ công pháp một khi luyện thành là có thể trở thành bất khả biến bại, tôi thừa nhận là tôi rất động lòng. Nhưng nếu cái giá phải trả là mạng sống của vô số người vô tội, tôi thà từ bỏ, để nó biến mất khỏi thế giới này mãi mãi!”
Loan Loan nghe xong ngẩn ra, lại nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt kỳ lạ, đánh giá Diệp Vĩnh Khang từ trên xuống dưới một lần nữa.
Người đàn ông này có diện mạo bình thường, dáng người cũng bình thường, vẻ ngoài thực sự bình thường không thể bình thường hơn được.
Nhưng sự bình tĩnh và kiên nghị trong ánh mắt anh lúc này, cũng như tấm lòng suy nghĩ cho dân chúng khiến Loan Loan đột nhiên cảm thấy cơ thể của người đàn ông này cứng cáp vững vàng vô cùng.
“Ừm, anh nói đúng. Vừa rồi tôi không nghĩ được nhiều như vậy. Thứ này nếu như để lại nhân gian thì chỉ sẽ mang lại hậu họa”.
Loan Loan hít sâu một hơi: “Trước khi gặp anh, đối với tôi mà nói, ngoại trừ người của Giáo phái áo đỏ chúng tôi, sinh mạng của những người khác đều không đáng giá như ngọn cây ngọn cỏ thôi vậy”.
“Giống như mạng sống của chúng tôi mới là mạng, mạng sống của người khác thì không phải. Tôi cũng vì sự ích kỷ của riêng mình, hi sinh sự sống của người khác mà lại coi đó như chuyện đương nhiên vậy”.
“Coi chuyện đó là chuyện đương nhiên giống như việc con người giết động vật để ăn thịt vậy, cho đến khi gặp được anh, tôi mới phát hiện rất nhiều quan niệm trước đây của tôi đều là sai lầm”.
“Giáo phái áo đỏ chúng tôi ngày ngày hô hào phổ độ chúng sinh, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ coi trọng sinh mạng của chúng sinh”.
“Cho đến hôm nay, tôi mới thật sự biết được thế nào gọi là phổ độ chúng sinh, tiền đề của phổ độ chúng sinh đó là trong lòng phải có chúng sinh!”
Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong những lời này khẽ cười: “Tôi không vĩ đại như cô nói đâu, tôi trước giờ chưa bao giờ coi mình là thánh nhân”.
“Nói chính ra tôi cũng là một người ích kỷ, nhưng tôi làm việc có nguyên tắc riêng của mình”.
“Nếu như thực sự liên quan đến những thứ mà tôi quan tâm, giết người đổ máu thì có ý nghĩa gì?”
Nghe xong Loan Loan khó hiểu hỏi: “Vậy thứ anh quan tâm là gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi quay đầu lại, trong mắt hiện lên kiên định cùng lạnh lùng, chậm rãi nói: “Người nhà của tôi, còn có anh em, bạn bè của tôi!”
Loan Loan ngẩn ra.
Hai người không nói tiếp nữa, Diệp Vĩnh Khang tỏ ra bình thản, còn Loan Loan lại trông có chút phức tạp, mấy lần định mở miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nuốt những lời đó vào trong.
Thời khắc sắp hết một nén nhang, ánh sáng màu đỏ máu bao quanh bộ công pháp bỗng trở nên dày đặc hơn.
Và nó bắt đầu lập lòe như đang sôi trào, và một luồng sát khí lớn đột nhiên lan tràn ra!
Ngay sau đó, bộ công pháp đột nhiên từ từ hướng lên trên, Loan Loan kinh ngạc nói: “Không hay rồi, bộ công pháp này đã có linh căn, nó muốn bỏ trốn!”
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức thay đổi!
Anh hiểu rõ những lời Loan Loan vừa nói, tuy rằng bản chất của bộ công pháp này giống với quyển sách, nhưng công pháp tuyệt mật thật sự có tính chất khác với sách!
Điểm khác biệt lớn nhất là bản thân quyển sách là vật thể chết, còn bộ công pháp đỉnh cấp thật sự có thể sinh ra tu linh căn sau khi tu luyện đến một cảnh giới!
Một bộ công pháp đỉnh cao, nội dung không chỉ đơn giản là những dòng chữ trên đó, thậm chí những thông tin trên đó chỉ là một bộ phận nhỏ của bộ công pháp đó thôi.
Một bộ công pháp đỉnh cấp thực sự nằm ở thần hồn của nó!
Bộ công pháp cao siêu không thể dùng ngôn ngữ và lời nói để miêu tả chính xác được, vì vậy người biên soạn bí kíp luyện công thường phải truyền thần hồn của mình vào trong đó.
Người tu luyện công pháp, ngoại trừ phải hiểu được những thông tin bằng chữ trên đó, còn cần phải lĩnh ngộ được thần hồn từ bên trong bài công pháp ấy.
Mà kiểu lĩnh ngộ này không phải ai cũng có thể làm được, đòi hỏi tài năng và căn nguyên cực kỳ cao, còn có một ít là do cơ duyên.
Vì vậy mỗi một bộ công pháp đỉnh cao đều có thần hồn riêng.
Mà khi những thần hồn này đạt đến cực điểm, bản thân công pháp sẽ sinh ra linh căn, như thể nó đã có linh hồn của chính mình.
Tu vi của Vua Bà Sa vô cùng cao siêu, bộ công pháp mà ông ta viết ra nhất định cũng có thần hồn cực cao.
Cộng thêm bộ công pháp này ở dưới lòng đất hàng nghìn năm, việc nó sinh ra linh căn hoàn toàn không hề kỳ lạ.
Mà một khi có được linh căn sẽ biến thành một sinh vật sống bình thường, có tư duy đơn giản!
Rõ ràng bộ công pháp này không muốn bị tan thành mây khói, nó đang chuẩn bị bỏ trốn!
“Để tôi ngăn nó lại!”
Loan Loan hét lên, sau đó lập tức phóng ra một ngọn lửa.
Chỉ là ngọn lửa với nhiệt độ cực cao đó ngay khi vừa tiếp xúc với bộ công pháp hình lục giác lập tức bị tia sáng màu đỏ như máu bao quanh nó hấp thụ rồi biến mất không còn tăm tích.
Loan Loan nghiến răng, lại tung một quả cầu lửa cỡ quả bóng về phía bộ công pháp hình lục giác ấy.
Sức mạnh của quả cầu lửa này ít nhất gấp mười lần so với ngọn lửa vừa rồi!
Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lên, sau khi quả cầu lửa chạm vào bộ công pháp hình lục giác, lần này không biến mất ngay lập tức mà bị một cỗ lực lượng kỳ dị dội ngược trở lại, uy lực của nó lập tức tăng lên gấp mấy chục lần, phóng thẳng về phía Loan Loan!