Chương
Có một điều chắc chắn rằng, nhiều năm nay ở quán bar này, chưa từng có bất cứ người đàn ông nào dám trêu đùa, vượt qua ranh giới với chị Thỏ.
Không phải đám người này có phẩm chất tốt, mà là bọn họ không có gan làm điều đó.
Vì ngoài thân phận là bà chủ quán bar, chị Thỏ còn có một thân phận khác là Thỏ Vương trong số mười hai Cầm Tinh Vương của gia tộc nhà họ Mã.
Vả lại, bên trên còn có một Hổ Vương lạnh lùng. Nghe nói người này đang theo đuổi chị Thỏ, nếu ai dám gây rối ở đây thì sẽ được đi gặp Diêm Vương ngay lập tức.
“Cậu Diệp, sau khi vào chúng ta làm gì?”
Lãnh Tu đứng trước cửa quán bar Mị Thỏ, trong lòng hơi lo lắng.
Mặc dù anh ta không phải là người nhát gan, nhưng điều này với lỗ mãng là hai chuyện khác nhau.
Trong quán bar Mị Thỏ không chỉ có Thỏ Vương và Hổ Vương, mà còn có những Cầm Tinh Vương khác xuất hiện nếu nơi này xảy ra sự cố.
Ngay cả bốn vị tướng nhà họ Mã cũng sẽ lập tức đến ngay từ bốn phía.
Cho nên anh ta rất muốn biết lát nữa Diệp Vĩnh Khang sẽ làm gì.
“Đến quán bar đương nhiên là để uống rượu!”
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, sau đó đút hai tay vào túi quần, ung dung đi về phía của quán bar.
“Cậu Diệp… này!”
Lãnh Tu nghiến răng, cũng nhanh chóng đi theo.
“Thưa anh, xin hỏi anh đã đặt chỗ trước chưa?”
Nhân viên bảo vệ ở cửa lịch sự hỏi.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn tấm biển ở lối vào quán bar có ghi “Chi tiêu thấp nhất ba mươi nghìn tệ nếu chưa đặt trước”, sau đó bình tĩnh nói: “Ba trăm nghìn tệ!”
Nhân viên bảo vệ vội vàng hét vào trong: “Có hai vị khách quý đến!”
Lúc này đã là một giờ sáng, quán bar nhỏ vô cùng sôi động, hầu như đều là khách nam thành đạt.
Diệp Vĩnh Khang báo chi tiêu thấp nhất là ba trăm nghìn tệ, nên được xếp chỗ ở một bàn gần quầy bar.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ “chị Thỏ” trong truyền thuyết đang uốn éo tạo dáng uyển chuyển, hai tay cầm ly cocktail, động tác di chuyển mềm mại khiến ai cũng phải trầm trồ.
Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy thích thú, xem ra chị Thỏ này cũng không phải là hư danh, mà quả thực là người đẹp hiếm thấy.
“Lãnh Tu, anh cảm thấy cô gái này thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi đùa.
Lãnh Tu sững sờ, thành thực gật đầu nói: “Rất đẹp”.
“Vậy lát nữa anh đi tán tỉnh cô ta đi”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
“Hả?”
Lãnh Tu há to miệng, nhanh chóng lắc đầu: “Tán không nổi, hơn nữa cô ta là kẻ thù, không thể tán được”.
Đối mặt với một tên không biết đùa, đầu óc bảo thủ chuyện gì cũng tính toán như Lãnh Tu, Diệp Vĩnh Khang thật sự dở khóc dở cười.
“Nhất định phải tán, đây là mệnh lệnh!”