Chương
Chỉ có người mua được ly cocktail “Mị Thỏ” duy nhất mỗi đêm là có thể bước qua ranh giới ba mét, hơn nữa còn có thể ngồi cạnh quầy bar gần chị thỏ, từ từ nhấm nháp ly cocktail, đồng thời thưởng thức hương thơm từ cơ thể chị Thỏ, cảm nhận sức hấp dẫn của chị Thỏ.
Nếu may mắn, chị Thỏ còn chủ động nói chuyện cùng vài câu, thậm chí nếu được tổ tiên phù hộ thì chị Thỏ sẽ để lại một tấm danh thiếp.
Chỉ cần có được tấm danh thiếp này thì tương đương với việc người đó sẽ có vai trò quan trọng trong các mối quan hệ của chị Thỏ sau này.
Vì vậy ly cocktail tám trăm nghìn tệ này quả thực không hề đắt chút nào.
Lúc tên thương nhân bất động sản kia vừa bước đến quầy bar thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ đá Lãnh Tu bên cạnh: “Còn ngây ra đấy làm gì, có người cướp người phụ nữ của anh rồi kìa, còn không mau đi đi!”
Lãnh Tu đanh mặt lại, cứ như sắp đi đến bục hành hình.
Tuy rằng ở phương diện này anh ta tuyệt đối không phải là một kẻ bảo thủ, nhưng xuất phát từ bản năng của một người đàn ông, trước khi đứng dậy cũng không quên dùng tay thấm ít bia lên đầu rồi vuốt tóc, lúc này mới hiên ngang sải bước lên quầy bar.
Tên thương nhân bất động sản bỏ ra một khoản tiền lớn lên tới tám trăm nghìn tệ, để được ở gần chị Thỏ, vừa đến quầy bar, chưa kịp ngồi xuống ghế, thì bả vai đột nhiên bị đập mạnh.
“Anh là?”
Tên thương nhân bất động sản này cảm thấy hơi kinh ngạc, ly rượu cocktail đó rõ ràng là do ông ta đấu giá được, sao trong ranh giới ba mét này lại xuất hiện thêm một người nữa vậy?
Những người còn lại cũng thảng thốt, bọn họ đã quen với việc rất ít người ở trong vòng ba mét quanh quầy bar này, lúc này đột nhiên có thêm một người đàn ông, có vẻ không phù hợp lắm.
Lãnh Tu nhìn đối phương, rồi chỉ tay vào Thỏ Vương, trầm giọng nói: “Ông cút ngay, đây là người phụ nữ của tôi!”
Hả?
Vừa dứt lời, toàn bộ quán bar như nổ tung!
Người này vừa trốn bệnh viện tâm thần ra à?
Tự tiện xông vào khu vực ba mét, còn dám chỉ vào chị Thỏ nói lời ngông cuồng như thế?
Tên thương nhân bất động sản cũng là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, không khỏi tức giận nói: “Nhãi ranh, mẹ kiếp, đầu mày bị lừa đá à?”
Bộp!
Lãnh Tu là một người không giỏi thể hiện cảm xúc, đối phương vừa dứt lời, anh ta đã hung hăng tát ông ta một bạt tai đau điếng.
Anh ta vẫn nhớ lời cậu Diệp vừa nói, trước mặt phụ nữ phải thể hiện sức hấp dẫn nam tính, cho nên cái bạt tay này anh ta chưa dùng hết sức.
Thân hình mập mạp của tên thương nhân bất động sản bị đánh bay xa tới vài mét, sau đó bộp một tiếng, nặng nề ngã xuống đất.
“Ông chủ!”
Mấy tên vệ sĩ vội vàng chạy tới dìu ông ta, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Lãnh Tu, nhưng dù phẫn nộ, bọn họ cũng không có can đảm xông vào khu vực ba mét để báo thù.
Tuy nhiên thái độ của Thỏ Vương lại cực kỳ bình tĩnh, trên mặt không có bất cứ biểu cảm giận dữ nào, ngược lại còn liếc nhìn tên thương nhân bất động sản đang nổi giận đùng đùng và vài vệ sĩ đứng bên cạnh, nở một nụ cười thần bí nói: “Nếu mấy người muốn báo thù, tôi có thể cho mấy người một đặc cách, cho phép mấy người bước vào khu vực ba mét này”.