Chương
“Tiểu Bạch Long?”
Diệp Vĩnh Khang mơ hồ: “Đó chính là thứ mà Đường Tam Tạng cưỡi đó hả?”
Không ngờ rằng vừa nói ra câu này đã khiến cho sắc mặt Lãnh Tu trắng bệch.
“Anh lại làm sao thế?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy mình không thể nhìn thấu tâm tư của người đàn ông Lãnh Tu này được, sao lúc nào cũng ra vẻ kinh ngạc thế.
Lãnh Tu nuốt nước bọt ực một tiếng, lo lắng nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới nghiêm túc nói với Diệp Vĩnh Khang: “Cậu Diệp, sau này cậu đừng nói như vậy nữa”.
“Tiểu Bạch Long là cao thủ số một dưới trướng Vua Đông Hải, nếu như không phải bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không dễ dàng sử dụng đâu”.
“Cho dù là chúng tôi đi theo Vua Đông Hải bao nhiêu năm như vậy cũng chưa từng gặp qua Tiểu Bạch Long mấy lần”.
“Tiểu Bạch Long giống cậu, cũng là cao thủ tuyệt đỉnh. Có biệt danh là kiếm nhanh số một thế giới. Nghe nói đến bây giờ, chưa từng có ai chịu được nhát kiếm thứ bảy của anh ta!”
“Cho nên lần này nghe nói anh ta sẽ đi chinh phạt nhà họ Mã, tôi không hề lo lắng chút nào. Cho dù bốn đại tướng và Mã Càn Khôn liên thủ lại cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiểu Bạch Long”.
“Nhưng Tiểu Bạch Long có tính khí rất kỳ quái, thường ngày nói rất ít, ngoại trừ Vua Đông Hải, anh ta chưa tưng giao tiếp với ai bao giờ”.
“Anh ta có một điều cấm kỵ lớn, đó là tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nhắc tới ba từ Đường Tam Tạng trước mặt anh ta”.
“Trước đây Vua Đông Hải có một cô người tình, hỏi đùa Tiểu Bạch Long rằng được Đường Tam Tạng cưỡi là cảm giác như thế nào, kết quả Tiểu Bạch Long ở ngay trước mặt Vua Đông Hải, chém một nhát khiến cho cô ta đầu lìa khỏi cổ luôn!”
Trang viên nhà họ Mã.
Đúng như dự đoán của Lãnh Tu, khi cả hai đến nơi, toàn bộ gia tộc nhà họ Mã đã bị tiêu diệt, thi thể của Mã Càn Khôn và bốn đại tướng được đặt ngay ngắn ở giữa sân của trang viên.
Mặt đất đầy rẫy xác chết, một nhóm người mặc đồ đen đang dọn dẹp hiện trường một cách trật tự.
Một người đàn ông với thân hình cao ráo tựa vào bệ đá cạnh sân, mặc áo sơ mi trắng, quân tây trắng sáng sủa.
Người đàn ông này có đường nét thanh tú, nước da trắng trẻo, thoạt nhìn như thanh niên ngoài hai mươi nhưng đôi mắt và khóe miệng lại ẩn chứa sự thăng trầm mà chỉ những người ở độ tuổi trung niên mới có.
Người đàn ông cúi đầu, một lọn tóc mái hơi che mất nửa mắt, tay trái cầm một thanh kiếm dài màu bạc, dùng những ngón tay phải trắng nõn nhẹ nhàng xoa lên lưỡi kiếm nhẵn nhụi, biểu cảm đặc biệt chuyên tâm, như thể mọi thứ diễn ra xung quanh đều không liên quan gì đến anh ta.
Trong thế giới của anh ta, dường như chỉ có bộ quần áo trắng trên người là thanh kiếm màu xanh trên tay.
“Lãnh Tu tham kiến Bạch Long Sứ!”
Lãnh Tu nhìn thấy người này vội vàng bước nhanh lên trước, vẻ mặt cung kính hành lễ.
Người đàn ông mặc áo trắng không nhấc mi, gật nhẹ một cái coi như đáp lễ, thái độ này có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng Lãnh Tu lại tỏ ra không quan tâm.
“Đây là…”
Diệp Vĩnh Khang vừa mới nói được mấy từ đầu, Lãnh Tu đã vội vàng tiếp lời anh: “Đúng vậy, anh ta chính là Bạch Long Sứ, cao thủ số một dưới trướng Vua Đông Hải”