Chương
Nếu Lý Thanh Từ hét lên, thậm chí đá anh vài cái, sau đó mắng anh thật ác liệt, thì Diệp Vĩnh Khang cũng sẽ không cảm thấy chuyện này quá to tát.
Nhưng Lý Thanh Từ tỏ ra rất im lặng, như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ấy càng như vậy, Diệp Vĩnh Khang càng cảm thấy khó chịu.
Suy nghĩ một chút, Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lấy từ trong túi ra một thẻ ngân hàng: “Thẻ này cô cầm lấy mà dùng, có thể quẹt bao nhiêu cũng được”.
Lý Thanh Từ đột nhiên chậm rãi quay đầu lại, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng đôi mắt như bị một tầng sương mù bao phủ.
“Tôi không có ý đó!”
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng giải thích: “Tôi không có ý đó, mặc dù chuyện này không phải do tôi cố ý nhưng dù sao một cô gái trinh trắng như cô lại bị tôi…”
“Haizz, dù sao tôi cũng không có ý đó, tôi chỉ muốn làm gì đó, nếu không tôi sẽ cảm thấy không thoải mái”.
Bíp bíp–
Lúc này, cách đó không xa có tiếng còi xe chói tai vang lên.
Mấy chiếc xe tuần tra đã nhanh chóng chạy tới, không chỉ các đồng nghiệp của Lý Thanh Từ mà còn cả một đội tuần tra đặc biệt được trang bị vũ khí đầy đủ.
Nhìn thấy hai thi thể trên mặt đất, lại nhìn thấy một người đàn ông xa lạ bên cạnh Lý Thanh Từ, còn ánh mắt Lý Thanh Từ nhìn đối phương, người dẫn đầu đột nhiên hét lên: “Cúi xuống, hai tay ôm đầu!”
Cùng lúc đó, nhóm tuần tra và đội tuần tra đặc biệt đó lập tức bao vây Diệp Vĩnh Khang, hàng chục khẩu súng đen ngòm nhắm vào thân thể của Diệp Vĩnh Khang.
“Tôi nói này bà chị, không phải chứ?”
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang u ám: “Cô không thể lấy công báo thù tư được, rõ là đã thống nhất với nhau rồi, giờ cô lại…”
“Tất cả bỏ súng xuống”.
Lý Thanh Từ hít một hơi thật sâu, quay lại khoát tay với đồng nghiệp và nói: “Tên xã hội đen đã bị đánh chết. Nhờ có anh Diệp, nếu không có anh ấy thì tôi đã gặp nguy rồi”.
Đám người tuần tra thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hạ súng sau đó bắt đầu căng dây ngăn cách hiện trường và xử lý hiện trường theo đúng quy định.
“Được lắm, lát nữa tôi mời cô ăn khuya, không có gì thì tôi về trước đây”.
Diệp Vĩnh Khang giơ ngón tay cái lên cho Lý Thanh Từ, cảm ơn đối phương đã không lấy công báo thù tư.
Vừa định quay người rời đi, Lý Thanh Từ đột nhiên nói: “Chờ đã, anh hiện tại không thể rời đi!”
“Tôi nói này bà chị, chuyện này không thể đổi ý được đâu đấy!”
Diệp Vĩnh Khang vẻ mặt đau khổ, thầm hối hận nghĩ hôm nay không nên tọc mạch nhiều như vậy.
Lý Thanh Từ nhìn đối phương bất mãn nhíu mày: “Tôi không nói chuyện đó!”
“Ồ, tốt quá, thế là chuyện gì?”
Diệp Vĩnh Khang lúc này mới thả lỏng, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ cảnh giác: “Tôi cũng đã nói là tôi không thể chịu trách nghiệm với cô rồi, tôi có vợ rồi, nếu không phải cô bám lấy tôi….”
“Câm miệng!”
Lý Thanh Từ tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ có bản thân cô ấy mới biết tâm trạng lúc này của mình.