Chương
“Vừa rồi đột nhiên có người tới sòng bạc, giống như hack ấy, cầm theo một ngàn tệ tiền vốn, mua cái gì trúng cái đó”.
“Trong chốc lát đã trúng hơn triệu, loại chuyện này ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra, nhất định là gian lận”.
“Sau đó, tôi tiến tới thương lượng và yêu cầu hắn hoàn trả tiền thắng cược, để hắn không phải chịu trách nhiệm về hành vi gian lận”.
“Kết quả là tên khốn này không biết điều, lớn lối với tôi, bảo tôi phải đưa chứng cứ”.
“Thế thì nói chuyện gì, nếu tôi có chứng cứ tôi đã sớm chặt tay hắn rồi”.
“Sau đó tên khốn này không chịu buông tha và nói rằng hắn muốn đánh cược với tôi trước mặt mọi người để chứng minh mình vô tội”.
“Anh Tần, anh cũng biết tôi rồi đấy. Với tài năng và khả năng tính toán cao thâm của tôi, cho dù thần cờ bạc có tới cũng phải gọi tôi là Hoàng đại sư”.
“Là một cao thủ, tôi không phải là loại người ỷ mạnh hiếp yếu. Theo phép lịch sự và tự tu thân, tôi để hắn tùy chọn. Pai Gow, Mahjong và Poker, gì cũng được”.
“Kết quả là đoán xem, tên khốn này đã lấy ra khẩu súng lục và nói rằng hắn muốn chơi trò cò quay tử thần với tôi!”
“Đậu má, nói thật, với lòng can đảm của tôi, tôi thực sự không sợ hắn, nhưng với thái độ xem xét tình hình tổng thể, tôi đã thẳng thừng từ chối yêu cầu thô lỗ của hắn”.
“Kết quả là tên này lên mặt với tôi, nói rằng hoặc đánh cược với hắn hoặc công khai xin lỗi hắn và để hắn tiếp tục đánh bạc trong sòng bạc”.
“Có nhiều người như vậy phía dưới đang nhìn, chơi thì không được mà không chơi cũng không được, anh Tần, anh nói chuyện này xem, đúng là trạng nguyên gặp phải lính quèn mà, không nói chuyện cho ra lẽ được rồi!”
Tần Hạc cau mày nói: “Đậu má, có mà người tài gặp lính quèn thì có, sau cậu còn ra vẻ nữa tôi bóp chết cậu!”
Cho dù Tần Hạc quen biết Hoàng Thử Lang nhiều năm, nhưng vẫn không chịu nổi hành vi ra vẻ của Hoàng Thử Lang, mỗi lần như vậy anh ta đều có ý muốn giết tên này.
Thực ra, vấn đề này tóm lại rất đơn giản, Hoàng Thử Lang nói rằng người ta gian lận nhưng không thể đưa ra bằng chứng, người ta muốn đánh cược với hắn để chứng minh sự vô tội của anh ta, kết quả là hắn không đủ can đảm nên đã gọi cho Tần Hạc cầu cứu.
Đó là một vấn đề đơn giản, thế mà hắn lại nói dông dài một tràng.
“Cậu qua đó trước đi, tôi sẽ qua đó ngay”.
Tần Hạc ra lệnh cho Hoàng Thử Lang.
“Vậy thì anh Tần, nhanh lên, anh biết không, những người có văn hóa như tôi không thể giao tiếp với loại cứ động cái là nói muốn giết người đâu”.
Hoàng Thử Lang vừa nói xong liền quay người bỏ chạy.
“Đệch, ý mày nói anh không có văn hóa hay gì!”
Tần Hạc tức giận đến mức chửi đổng Hoàng Thử Lang.
“Hahaha, Hoàng Thử Lang này rất thú vị!”
Diệp Vĩnh Khang bật cười, cảm thấy Hoàng Thử Lang rõ là buồn cười.
“Đệch, thằng này ra vẻ vậy sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết!”