Chương
Những lời này làm cho không ít người trực tiếp giơ ngón tay cái với Hoàng Thử Lang, cảm thán nói: “Lão Hoàng của hiện tại và lão Hoàng của quá khứ cứ như hai người khác nhau vậy. Bây giờ không chỉ có thực lực lại còn trọng tình trọng nghĩa. Người bạn này anh em chúng tôi kể giao quả là không uổng mà!”
“Úi trời, đã nói rồi, cái gì mà thực lực với không thực lực, chúng ta là anh em, đừng nói những lời khách khí như vậy nữa, cứ như tôi muốn khoe khoang về sự giàu có của mình vậy, thế thì còn ý nghĩa gì nữa”.
Hoàng Thử Lang trông có vẻ không vui oán trách một câu, nhưng thực ra trong lòng hắn vui như nở hoa. Thứ hắn muốn chính là loại cảm giác này.
Tinh tinh!
Đúng lúc này điện thoại của Hoàng Thử Lang đột nhiên đổ chuông, sau khi nhìn thoáng qua tên người gọi, hắn mỉm cười nói với mấy người: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại, trợ lý của tôi gọi tới, đúng thật là, đã nói không thích bị quấy rầy khi đang ăn mà, các anh uống trước đi, tôi ra ngoài mắng cho anh ta một trận”.
Hoàng Thử Lang cười cười rồi vênh váo bước ra khỏi phòng bao với chiếc điện thoại trong tay.
Tại một góc cầu thang, sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, Hoàng Thử Lang nhanh chóng trả lời điện thoại, khom người nịnh nọt: “Ông Tần, ông tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tần Long Tượng gầm lên ở đầu dây bên kia: “Hoàng Thử Lang, tôi vừa nhận được tin nhắn của Đường Triều, thằng nhãi nhà cậu lại lấy trộm thẻ hội viên kim cương của tôi đúng không, to gan lớn mật thật đấy, còn không mau mang về cho tôi!”
Hoàng Thử Lang nghe xong lập tức lo lắng: “Đừng mà ông Tần, tôi bảo đảm chỉ lần này thôi, ông cho tôi ra vẻ xong đã được không, cầu xin ông đấy ông Tần, hết bao nhiêu nhất định khi quay về tôi sẽ bù lại cho ông, mấy người bạn của tôi vẫn đang ở đây, tôi nhất định phải ra vẻ nốt mới được”.
“Mẹ kiếp, cậu cứ cái thói ra vẻ đấy đi, sớm muộn cũng bị sét đánh chết, không có lần sau đâu”.
Tần Long Tượng tức giận cúp điện thoại, Hoàng Thử Lang thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ngờ dùng thẻ kim cương ở đây sẽ lập tức gửi tin nhắn về cho chủ thẻ, cũng may là ông Tần khá trượng nghĩa, nếu không lần ra vẻ này lật xe mất rồi.
Hoàng Thử Lang nghe điện thoại xong thì lại quay về phòng bao nhưng vừa ngồi xuống thì điện thoại lại đột nhiên reo lên.
Trong lòng Hoàng Thử Lang thót một cái, lẽ nào ông Tần hối hận rồi sao?
“Haiz, trợ lý này của tôi thật là phiền phức mà, còn chưa chịu xong nữa, tôi lại ra ngoài nghe điện…”
Ngoài mặt Hoàng Thử Lang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hoang mang lắm rồi, nghĩ rằng lát nữa cho dù có phải quỳ xuống cũng phải xin bằng được ông Tần cho mình ra vẻ nốt.
Vừa định đứng dậy, hắn vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại, nhìn thấy tên người gọi đến, hắn chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Thôi bỏ đi, bên ngoài tín hiệu không tốt, tôi nghe luôn ở đây vậy”.
Hoàng Thử Lang vô tư ngồi xuống, vắt chéo hai chân, ném điện thoại lên bàn rồi mỉm cười với đám đông, sau đó nhấn nghe điện, sốt ruột nói: “Tôi nói rồi, cậu đã xong chưa vậy, chỉ là một dự án nhỏ mấy trăm triệu mà mỗi ngày cậu gọi cho tôi chục cuộc điện thoại là sao, cậu có ý gì vậy?”
“Cậu có biết thời gian của tôi quý giá như thế nào không? Nói bao nhiêu lần rồi, những dự án dưới tỷ thì cứ trực tiếp liên hệ với thư ký của tôi, đúng là phiền phức mà. Chút chuyện cỏn con này mà cứ làm phiền tôi, có gì nói mau!”
Đầu dây bên kia ngây ra vài dây, sau đó truyền tới một giọng nói khó hiểu: “Anh Hoàng, có phải anh nhầm rồi không, em là Lâm Văn Kiệt mà, gì mà dự án mấy trăm triệu, em nghe không hiểu”.
“Đụ má, tôi biết cậu là sếp Lâm của mấy công ty niêm yết, định ra vẻ gì với tôi ở đây thế. Đừng quên tôi mới là cổ đông lớn của mấy công ty của cậu, có gì mau nói đi, còn nói vớ vẩn nữa có tin tôi khiến công ty của cậu phá sản trong vòng một phút không?”