Chương
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang định gọi điện hỏi chuyện thì đột nhiên có một số điện thoại lạ gọi tới, nghĩ rằng có lẽ chính là Lưu Tử Phong.
“Alo. Xin chào…”
Diệp Vĩnh Khang vừa nhấn nghe, còn chưa kịp chào hỏi xong đã nghe thấy giọng điệu tức giận của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại: “Mấy người làm cái gì thế, người đâu, đợi suốt nửa ngày rồi!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, nếu như không phải muốn gây rắc rối cho Hạ Huyền Trúc thì anh đã nổi giận lâu rồi.
“Xin hỏi anh là Lưu Tử Phong à?”
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn hỏi, bởi vì anh cảm thấy Lưu Tử Phong này hơi ái, giọng điệu nói chuyện giống phụ nữ cũng là điều bình thường.
“Anh bị thiểu năng à, Tử Phong của chúng tôi mệt như vậy làm gì có sức mà gọi điện thoại chứ, tôi là người quản lý, đừng có lằng nhằng nữa, tôi hỏi anh đang ở đâu?”
Giọng điệu của người phụ nữ ở đầu dây bên kia càng lúc càng hung hãn.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất cạn lời, trong lòng nghĩ rằng người phụ nữ này e là bị mắc chứng cáu kỉnh rồi.
“Tôi đang đứng ở cổng đón đây, sao không thấy các người đâu?”
Diệp Vĩnh Khang cố nén giận hỏi.
“Tôi đúng là cạn lời luôn, anh bị ngốc à, thân phận của Tử Phong chúng tôi là gì, có thể ra bằng lối phổ thông sao? Phía sau sân bay, lối đi đặc biệt, đúng là hết nói nổi!”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại càng thêm cáu kỉnh, cách một chiếc điện thoại nhưng Diệp Vĩnh Khang đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ càm ràm của cô ta.
Vì để ứng phó với những trường hợp đặc biệt, mỗi sân bay đều có những lối vào và lối ra đặc biệt.
Lối vào và lối ra đặc biệt được chia làm hai loại, một loại dành cho những người có tầm ảnh hưởng khá lớn, chẳng hạn như những ngôi sao lớn hoặc là những người giàu có tiếng.
Loại thứ hai có quy cách khá cao, chỉ khi đạt đến cấp bậc quan viên cấp cao nhất định, khắp cái nước Long Hạ này, không có quá ba mươi người được phép đi loại lối ra vào đặc biệt này.
Dù là người nổi tiếng cỡ nào, dù giàu có đến đâu thì cũng hoàn toàn không đủ tư cách để đi lối này.
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn lái xe đi về phía lối đi đặc biệt, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ chuyên nghiệp màu xanh lam, tóc tai gợn sóng, trang điểm đậm, đang đứng ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Kít!
Diệp Vĩnh Khang đỗ xe sang bên cạnh, cách lớp cửa kính xe nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó, dùng ngón tay cái cũng có thể đoán được người phụ nữ này là ai.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải người đại diện của anh Lưu Tử Phong không?”
Diệp Vĩnh Khang hạ cửa kính xe xuống hỏi.
Người bên kia hếch mắt liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, vẻ mặt cảnh giác nói: “Anh là ai?”
Diệp Vĩnh Khang trả lời: “Tôi là người của phía bên khu sản nghiệp, đặc biệt tới đây để đón Lưu Tử Phong”.
Người phụ nữ tóc gợn sóng ngây ra, sau đó liếc nhìn chiếc xe POLO nhỏ vài giây, sắc mặt lập tức tối sầm lại.