Chương
Hoàng Thử Lang ngơ ngác: “Cậu đang có ý gì?”
Chàng trai đeo kính yếu ớt nói: “Một viên đạn thì chưa đủ, thêm mấy viên nữa, anh Hoàng, anh có thể tiếp tục rồi”.
“Gì cơ?”
Sắc mặt Hoàng Thử Lang lập tức biến đổi.
Trong băng đạn của khẩu súng này chứa được tổng cộng tám ổ đạn, nếu như chỉ bỏ một viên vào thì chỉ có xác suất là một phần tám, hắn vẫn còn có thể nghiến răng mà diễn được.
Thế nhưng bây giờ lại nhét vào thêm ba viên, cộng với một viên khi trước thì tổng cộng là bốn viên.
Cũng có thể nói, phát súng này có tỉ lệ chết lên tới năm mươi phần trăm.
Nếu chỉ là cược tiền, xác suất một nửa cũng coi như cao rồi, thế nhưng đây là cược mạng đó!
Thua tiền thì còn có thể thắng lại, còn mạng thì chỉ có một mà thôi!
“Không được, không được, ban nãy cậu không hề nói là mấy viên đạn, người trẻ tuổi không thể chơi xấu”.
Hoàng Thử Lang tranh biện.
Chàng trai đeo kính khẽ lắc đầu: “Tôi không chơi xấu, trên báng súng của khẩu súng này có nấc”.
Hoàng Thử Lang nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên báng súng có khắc hoa văn bốn viên đạn, sắc mặt hắn lập tức tái xanh.
Trò chơi Vòng quay tử thần Nga có một quy tắc, trên báng súng khắc bao nhiêu viên đạn thì nói lên số lượng đạn lắp vào buộc phải bằng hoặc nhiều hơn mức đó.
Cũng có thể nói, chàng trai đeo kính không hề chơi xấu, hoàn toàn đang làm theo quy tắc.
“Vậy sao ban nãy cậu không nói sớm?”
Hoàng Thử Lang tức giận, mặt đỏ bừng.
Chàng trai đeo kính bình thản nói: “Tôi vẫn chưa kịp nói thì anh đã cầm súng rồi”.
Hoàng Thử Lang nghiến răng: “Vậy thì cậu làm trước”.
Chàng trai đeo kính lại lắc đầu thêm lần nữa: “Trò chơi vòng quay tử thần của Nga không thể nuốt lời”.
“Tôi…”
Hoàng Thử Lang cuống tới độ sắp phát khóc, thế nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nếu như hắn chơi xấu thì không chỉ khiến cho sòng bạc này hoàn toàn đi đời mà còn khiến cho tất cả những gì hắn cố gắng tạo ra sụp đổ, sau đó lần lượt diệt vong.
Sau này muốn giả vờ tiếp thì sẽ chẳng còn đơn giản tới vậy nữa.
“Anh Hoàng, đừng sợ, bóp cò đi!”
“Tôi tin nhất định anh sẽ làm được!”
“Đối với anh mà nói, không phải cái chết nhẹ tựa lông hồng hay sao?”
“Chúng tôi ở đây đều rất nể phục anh, nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì, chúng tôi nhất định sẽ đưa anh về quê hương an táng tử tế, anh Hoàng đừng sợ!”
Hoàng Thử Lang ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên đèn chùm treo trên trần nhà.
Hắn từng vô số lần ngắm nhìn bầu trời sao từ góc độ này, mỗi lần ngửa đầu ngắm sao hắn đều cảm thấy bản thân rất đau buồn.
Thế nhưng lần này, hắn chỉ đơn giản là muốn kéo dài thời gian.
“Dựa theo quy tắc, nếu như người cầm súng không dám bóp cò, có phải có thể chọn một người trung gian không?”