Chương
Diệp Vĩnh Khang trả lời: “Tôi nhờ Vua Đông Hải nói chuyện với ông ta”.
“Hả? Anh Diệp còn quen biết với Vua Đông Hải sao?”
Tần Hạc trợn tròn mắt.
Mặc dù anh ta và bố bây giờ đã là đại ca đứng đầu của thế giới ngầm ở Giang Bắc, nhưng Vua Đông Hải không chỉ đơn giản là một cái danh.
Bởi vì Giang Bắc chỉ là một thành phố nhỏ cấp ba, còn Đông Hải và Tây Hải được coi là tỉnh lớn thứ hai cả nước.
Thực lực của đôi bên chênh lệch vô cùng lớn, có thể nói răng so với Vua Đông Hải, hai bố con bọn họ chỉ là mấy tên du côn mà thôi.
Trong mắt họ, Vua Đông Hải là một đỉnh núi không thể nào chạm tới, cũng không thể nào vượt qua.
Nhưng không thể ngờ rằng anh Diệp lại có quen biết với Vua Đông Hải!
“Anh Diệp, Vua Đông Hải và anh rất thân sao? Cho dù là ông ấy nói chuyện trước mặt Lương Vương cũng chưa chắc đã dễ dàng, nói không chừng phải bỏ ra rất nhiều công sức, nếu như là người bình thường thì nhất định Vua Đông Hải sẽ không trả giá cao như vậy để giúp đỡ đâu”.
Sau đó Tần Hạc lại phát hiện ra chỗ không đúng, Vua Đông Hải cũng không phải là người bình thường, cũng không phải trượng nghĩa đến mức trả một cái giá lớn để giúp người khác như vậy.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng đáp: “Gặp hai lần, cũng không thân lắm, chỉ là lão hồ ly đó nghĩ đủ cách muốn tôi phải nợ lão một ân tình. Tôi trốn mãi mới được, không ngờ rằng hôm nay thật sự phải chịu trận trong tay lão, haiz, đúng là thiệt chết mà!”
Thấy Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, Tần Hạc vô cùng mơ hồ.
Vua Đông Hải muốn một ân tình?
Anh Diệp gọi Vua Đông Hải là lão hồ ly?
Khiến Vua Đông Hải bỏ công sức ra giúp mình một chuyện lớn như vậy lại chỉ vì một ân tình mà anh còn cảm thấy thiệt?
Khi Tần Hạc tận mắt nhìn thấy mẹ của A Minh không có chút thương tích nào bước xuống trực thăng, anh ta kích động đến mức muốn hành lễ với Diệp Vĩnh Khang ngay tại chỗ.
Chỉ cần một cú điện thoại, làm xong được việc tưởng chừng như khó hơn chạm tới trời xanh, rốt cuộc trong cơ thể anh Diệp đang ẩn chứa thứ năng lượng khủng khiếp nào vậy?
Tinh tinh!
Lúc này điện thoại của Tần Hạc đột nhiên reo lên, sau khi ấn nghe rồi nói vài câu, anh ta nói với Diệp Vĩnh Khang: “Lão Hoàng cũng bị anh làm cho kinh ngạc đấy, nói là sẽ đặc biệt sắp xếp một bữa tiệc rượu, muốn mời anh tham gia, không biết anh có tiện không”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Hoàng Thử Lang này cũng khá được việc đấy, được rồi, dù sao tôi cũng không vội, hôm nay nếu như không phải có hắn thì mọi việc cũng không thể thuận lợi như vậy được, đi uống vài chén thôi!”
“Được, hai chúng ta lâu lắm rồi chưa uống rượu, lát nữa phải uống thật say mới được!”
Tần Hạc cảm thấy rất vui vẻ vì Lý Thần đồng ý tham gia bữa tiệc rượu mà Hoàng Thử Lang tổ chức. Một mặt, điều này thể hiện sự công nhận của Diệp Vĩnh Khang dành cho Hoàng Thử Lang.
Mặt khác, điều này cũng cho thấy rằng Diệp Vĩnh Khang không coi bọn họ là người ngoài, đây là một chuyện rất đáng để chúc mừng.
“Anh Diệp, lão Hoàng nói lát nữa còn có vài người bạn của cậu ta, anh không để ý chứ”.
Tần Hạc hỏi.