Chương
Diệp Vĩnh Khang xua tay cười nói: “Vốn dĩ là bữa ăn do lão Hoàng tổ chức, tôi đến ăn ké rồi còn có có thể quản xem người ta mời ai tới sao”.
Tần Hạc ngây ra, sau đó bật cười lớn. Anh ta càng lúc càng bái phục anh Diệp, mặc dù là một người có năng lực rất lợi hại nhưng không hề làm giá chút nào, hơn nữa còn rất khách khí, cuộc đời này được quen biết người như vậy là phúc phận lớn lao của Tần Hạc!
Cùng lúc đó tại quán rượu Đường Triều.
Quán rượu này là do Đường Văn Nguyên – ông trùm kinh doanh nổi tiếng ở Giang Bắc mở, cho dù là kiểu cách hay là cấp bậc, ở Giang Bắc không nhà hàng nào có thể sánh được.
Hơn nữa ở đây không phải cứ có tiền là có thể tùy ý tới, phải là hội viên, hoặc là người mà hội viên giới thiệu mới được.
Ngưỡng để trở thành hội viên ở đây cũng rất cao so với bình thường. Nạp một lần năm trăm nghìn được coi là giá khởi điểm, nạp một triệu trở thành hội viên vàng, nạp năm triệu trở thành hội viên kim cương.
Cấp độ của hội viên càng cao thì sẽ có tư cách để được hưởng những phòng bao cao cấp và dịch vụ tốt hơn cũng như một số món ăn độc quyền chỉ có tại quán rượu Đường Triều.
“Phòng bao của các cậu sao vẫn không thay đổi chút nào thế, lần trước đã nói với các cậu rồi, trong đây thiếu mất một chút nội hàm, cần phải tân trang lại, sao giống y hệt lần trước thế. Đây là cách các cậu đối xử với khách hàng kim cương à?”
Hoàng Thử Lang đứng trong phòng bao chỉ chỉ trỏ trỏ, nói này nói nọ.
Hôm nay hắn vẫn mặc chiếc áo gile màu đỏ rực yêu thích nhất của hắn, hai tay đút vào túi quần tây đen, dưới chân mang một đôi giày du lịch màu trắng, tóc tai được chải chuốt sáng bóng.
Để thể hiện sự tôn trọng đối với những vị khách trong bữa tiệc này, hắn đã cố tình chọn một chiếc cà vạc màu vàng, đeo gọn gàng quanh cổ.
Nếu nền văn minh nhân loại bị đẩy lùi năm trăm năm, bộ quần áo của hắn chắc chắn sẽ giành giải nhất vào một ngày thứ hai thời trang nào đó trong năm trăm năm nữa.
“Thưa anh, ý kiến của anh chúng tôi nhất định sẽ khiêm tốn chấp nhận, nhưng chỉ mới ba ngày kể từ khi tiếp thu ý kiến của anh lần trước, hiệu quả của chúng tôi không thể theo kịp được, mong anh hiểu cho”.
Nhân viên phục vụ trẻ tuổi lịch sự khom lưng lễ phép đáp lại.
“Thôi được rồi, tôi bỏ qua lần này thôi đấy, lần sau nhớ chú ý”.
Hoàng Thử Lang xua tay một cách hào phóng, bí mật liếc nhìn vài người bạn mà hắn đã mời tới đang ngồi ở bên cạnh, âm thầm quan sát phản ứng của họ.
Thực ra chuyện hắn không hài lòng đối với phòng bao là sự giả, chủ yếu là muốn thể hiện rằng mình là khách hàng thường xuyên ở đây trước những người bạn từ nơi khác đến này.
“Lão Hoàng, anh thật sự là hội viên kim cương ở đây sao?”
Một người ngưỡng mộ hỏi.
Đây chính là câu nói mà Hoàng Thử Lang đang chờ đợi, ngoài mặt thì bình thản nói: “Cái này còn có thể giả được sao? Thật ra tôi cũng không phải người vênh váo, thường ngày cũng khá tùy ý thôi, nhưng khổ nỗi bụng dạ của tôi không tốt, ăn đồ ở ngoài không quen vì vậy mới tiện tay làm thẻ hội viên kim cương, ăn uống ở đây cho nó bổ ấy mà”.
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, ánh mắt của những người bạn từ nơi khác đến này càng thêm thán phục Hoàng Thử Lang.
Chỉ vì muốn bồi bổ cơ thể liền tiện tay làm một cái thẻ hội viên kim cương mà tốn năm triệu mới có thể có được, chuyện này chẳng phải quá đỉnh rồi sao?
“Ôi, khoảng cách giữa người với người thật sự quá lớn. Nhớ năm đó anh em mấy người chúng ta đi nhặt phế phẩm để đổi lấy tiền mua mì cay về ăn, giờ đây lão Hoàng đã đạt được tới cảnh giới này rồi, lão Hoàng, bây giờ anh có bao nhiêu tài sản thế?”