Chương
Đồng thời, anh cũng không hiểu được đám người này, dựa vào bộ dạng chả ra nam chả ra nữ, tổ chức một vài buổi biểu diễn hát nhép, đóng một vài bộ phim truyền hình đầy rẫy người đóng thế, sao lại có nhiều người hâm mộ thế chứ?
Họ nghiên cứu ra giống lúa nước mới à hay là đưa phi thuyền lên vũ trụ?
“Được rồi, đừng tức giận”.
Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang đang tức giận, cười cười: “Kỳ thật thế này cũng được, dù sao em cũng không muốn tham gia loại tiệc này”.
Nhìn thấy vẻ mặt vẫn còn tức giận của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Theo lịch trình của em, bữa ăn này vốn diễn ra trong ba giờ”.
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ nói: “Vậy thì sao?”
Hạ Huyền Trúc vươn tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc sau tai, nghịch ngợm nói: “Nên em rảnh trong ba giờ đấy”.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau khi phản ứng kịp thì vui mừng khôn xiết, lao tới như một con thú.
“Này, anh nhẹ nhàng chút, đi khóa cửa đi, này đừng xé hỏng, đây là Balenciaga đấy…”
Ba giờ sau đó.
“Cái tên này, anh đúng thật là một phút cũng không để phí!”
Hạ Huyền Trúc cảm thấy mình như tan thành từng mảnh vậy, không biết tên này lấy đâu ra nhiều tinh lực đến vậy.
“Chứ sao nữa, anh còn thấy chưa đủ kìa”.
Diệp Vĩnh Khang sắc mặt hồng hào, lộ ra vẻ tràn đầy khí lực, nhếch mép nói: “Hay là, thêm tí nữa nhé?”
“Biến!”
Hạ Huyền Trúc sợ đến mức nhanh chóng mặc lại quần áo của mình, vì sợ tên này sẽ lại nhào lên lần nữa.
Cốc cốc cốc —— Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng chỉnh lại tóc và cổ áo, ngồi trở lại ghế: “Mời vào”.
Tay nắm cửa xoay vài lần, nhưng không mở được vì đã bị khóa từ bên trong.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng đi tới, mở cửa ra, liền thấy là Thiên Diệp Nhi.
“Anh Diệp, anh cũng ở đây à”.
Thiên Diệp Nhi mỉm cười với Diệp Vĩnh Khang. Vì thân phận đặc biệt của cô ấy, Diệp Vĩnh Khang đã cố tình ân xá cho cô ấy và Tần Đại Dạ một số đặc ân, chẳng hạn như gặp anh không phải hành lễ, coi anh như người bình thường là được rồi.
“Ừ, dạo này sếp Hạ của cô nhiều việc, tôi tới giúp”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu cười, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.
Trên thực tế, Thiên Diệp Nhi đã biết Diệp Vĩnh Khang đang ở trong văn phòng của Hạ Huyền Trúc từ lâu, nếu không, với tư cách là vệ sĩ bí mật và trợ lý riêng của Hạ Huyền Trúc, làm sao cô ấy có thể rời khỏi Hạ Huyền Trúc lâu như vậy?
Hai người chỉ đang diễn trước mặt Hạ Huyền Trúc thôi.
“A, anh Diệp yêu vợ thật đấy, ngưỡng mộ sếp Hạ quá đi”.
Thiên Diệp Nhi mỉm cười bước tới chỗ Hạ Huyền Trúc, đặt một đống tài liệu lên bàn của Hạ Huyền Trúc, cười hỏi: “Sếp Hạ, anh Diệp vừa giúp cái gì vậy?”
“Cái này… Chỉ là chút việc vặt thôi, không có gì to tát đâu”.