Chương
Quách Thụy Hoa lúc này đã chết lặng.
Mọi chuyện đã đủ tồi tệ rồi, lúc này, Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên xuất hiện, Quách Thụy Hoa thật sự đã kiệt sức rồi, hoặc có thể nói là ông ta không còn khả năng ngăn cơn sóng dữ nữa.
Lúc này ông ta chỉ muốn ngày tận thế sớm đến, tiêu diệt thế giới này sớm chút cho đỡ mệt.
“Em cứ nghỉ ngơi trước đi, chuyện này cứ giao cho anh”.
Diệp Vĩnh Khang cười với Hạ Huyền Trúc, sau đó quay sang nhìn Phan Vân Thiến, ranh mãnh nói: “Thiến Vân Phan, chúng ta lại gặp nhau rồi, bệnh dại của cô vẫn chưa khỏi à?”
Phan Vân Thiến lập tức tức giận nói: “Anh nói hươu vượn gì vậy, tôi tên là Phan Vân Thiến, không phải Thiến Vân Phan, anh nói ai bị dại, đồ khốn nạn!”
Diệp Vĩnh Khang không tức giận, chỉ cười nhẹ: “Tôi đâu có nói sai. Không phải cô vừa nói nếu không xử được vợ tôi tên của cô sẽ viết ngược lại à, tôi chỉ giúp cô sớm chút thôi”.
“Về phần bệnh dại, ở đây có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có mỗi cô là chó, đường nhiên là nói cô rồi”.
Khuôn mặt của Phan Vân Thiến tím đi vì tức giận!
“Được, được, được lắm!”
Sau khi nói liên tiếp ba từ “được lắm”, Phan Vân Thiến đột nhiên hét lên đầy tức giận: “Hôm nay mặc kệ hết, người đâu, đánh thằng chó này thành tàn phế cho tao!”
Để tăng thêm thanh thế, lần này Phan Vân Thiến mang theo bốn hoặc năm vệ sĩ.
Khi Hạ Huyền Trúc “cứng miệng” với cô ta vừa rồi, mặc dù rất tức giận nhưng cô ta cũng không phát điên đến mức ra lệnh cho vệ sĩ của mình đánh người ngay tại chỗ.
Cô ta có thể làm người quản lý cho Lưu Tử Phong, thì chắc chắn phải có đầu óc hơn tên ăn mặc lòe loẹt kia, cũng có nhiều suy tính hơn.
Cho dù muốn chém lũ khốn kiếp này thành trăm mảnh cũng phải bí mật ra tay.
Dù thế nào Lưu Tử Phong cũng là người nổi tiếng, bình thường rơi một cọng lông cũng thu hút sự chú ý của người khác, nếu truyền ra ngoài chuyện đánh người, e rằng sẽ tốn chút sức lực, thời gian và tiền bạc để làm quan hệ công chúng đấy.
Nhưng với vài câu nói của Diệp Vĩnh Khang, Phan Vân Thiến đã hoàn toàn mất đi lý trí, cô ta chỉ muốn dần tên khốn kiếp dám nói lời thô lỗ với cô ta nhừ tử!
Bốn, năm vệ sĩ có vóc dáng vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn cũng không phải loại tốt đẹp gì, nghe lệnh liền lần lượt rút gậy ra, rồi hung hăng áp sát Diệp Vĩnh Khang.
Khí thế cuồng bạo của đám vệ sĩ này từ rất xa đã có thể cảm nhận được, không thể so sánh với đám đi cùng tên ăn mặc lòe loẹt vừa rồi.
“Anh Diệp…”
“Anh Diệp…”
Quách Thụy Hoa và Tô Tô đồng thanh nói, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tiểu Mã vẻ mặt đanh lại, nhìn không ra là cảm xúc gì.
Thiên Diệp Nhi lại trông có vẻ rất thoải mái. Vốn muốn an ủi Hạ Huyền Trúc, để cô không quá lo lắng.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói, đã nghe thấy Hạ Huyền Trúc đột nhiên bình tĩnh nói: “Vĩnh Khang, ra tay nhẹ một chút”.
Thiên Diệp Nhi tò mò quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Huyền Trúc, trên mặt không có một chút lo lắng nào.