Chương
Hạ Huyền Trúc thấy sự việc cũng tạm ổn nên lập tức ngăn cản, nếu không thì hôm nay Diệp Vĩnh Khang đã đánh nát xương cốt của ả đàn bà điên Phan Vân Thiến này rồi!
“Cút sang bên kia!”
Diệp Vĩnh Khang cứ như đang quăng một bao bố rách nát, tiện tay ném Phan Vân Thiến đã đau đến mức ngất lịm qua một bên, sau đó đột nhiên đá mạnh vào bụng của anh chàng bạn nhảy bên cạnh.
Vốn dĩ cơ thể anh bạn nhảy này gầy gò, bị đá văng về phía sau như một quả đạn đại bác, nặng nề đập vào tường vang lên tiếng ầm, lúc ngã xuống đất đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Sau khi xử lý xong, Diệp Vĩnh Khang lại nhìn về phía Lưu Tử Phong.
“Anh Hoàng!”
Lưu Tử Phong sợ tới mức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước: “Anh Hoàng, cứu tôi!”
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang tiến lên tát mạnh một bạt tai vào mặt Lưu Tử Phong, rồi chỉ vào mũi anh ta mắng nhiếc: “Đồ chó, nghe cho kỹ đây, nếu còn có lần sau, tao đảm bảo kết cục của mày sẽ còn thảm hơn so với bọn họ”.
Lưu Tử Phong sợ tái mặt, sau khi phản ứng lại, anh ta chạy nhanh đến bên cạnh Hoàng Thử Lang, lớn tiếng nói: “Anh Hoàng, giúp tôi với!”
Hoàng Thử Lang tỏ vẻ ngu ngơ, nói: “Giúp ư? Giúp gì cơ?”
Lưu Tử Phong sửng sốt, lập tức hét lớn: “Anh nhận tiền của tôi mà không làm việc à?”
Bốp!
Hoàng Thử Lang giơ tay tát mạnh vào mặt đối phương: “Mẹ kiếp, mày nói chuyện cho đàng hoàng, tao không làm việc khi nào hả?”
“Chúng ta xem xét lại nhé, tao nhận tiền của mày, lúc đó mày bảo tao tìm mấy anh em tay đen đến đây đúng không nào?”
Hoàng Thử Lang vừa nói vừa ra lệnh cho những gã đàn ông vạm vỡ phía sau đưa tay ra, sau đó chỉ tay về phía họ và nói với Lưu Tử Phong: “Mày nhìn cho kỹ từng người một, ai cũng đen thùi lùi như nấm mộc nhĩ kia kìa, còn muốn thế nào nữa hả?”
Lưu Tử Phong trợn tròn mắt, tức giận gào thét: “Tôi bảo anh dẫn theo mấy người đến để xử lý bọn chúng”.
“Hả?”
Hoàng Thử Lang tỏ vẻ sững sờ, sau đó lập tức chắp tay cười nói với Lưu Tử Phong: “Hóa ra anh Lưu có ý này, xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi”.
“Nguyên nhân chủ yếu là do con người tôi bình thường quá thật thà, người khác nói thế nào thì làm thế đó, không hiểu mấy lời nói vòng vo đầy ẩn ý của anh”.
“Anh bỏ ra nhiều tiền như vậy bảo tôi tìm mấy anh em tay đen, tôi còn tưởng anh có sở thích gì đặc biệt nữa cơ”.
“Ừ, tôi nhớ kỹ chuyện này rồi, lần sau lúc nói chuyện với tôi thì đừng vòng vo, cứ nói thẳng là được, tránh hiểu lầm. Hôm nay đến đây thôi, lúc về tôi mời anh ăn khuya, tôi đi trước đã nhé, ngủ sớm, chúc ngủ ngon”.
Hoàng Thử Lang rất lễ phép chào hỏi Lưu Tử Phong, sau đó vẫy tay, dẫn theo mấy gã đàn ông vạm vỡ cười khanh khách rời đi.
Lúc này, Lưu Tử Phong đã không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình.
Giận dữ, bất lực, hoảng sợ!
Bây giờ, ngọn núi lớn để dựa vào là Hoàng Thử Lang không còn nữa, người xung quanh anh ta cũng đã bị đánh gục, một mình anh ta phải đối mặt với một kẻ điên vô cùng đáng sợ.