Chương
Wilson hoàn toàn không tập karate, mà là một kỹ thuật chiến đấu chém giết độc chỉ có trên chiến trường!
Chỉ dựa vào những điều này thôi, Diệp Vĩnh Khang vẫn không xác định được Wilson là tốt hay xấu, chẳng lẽ anh ta thực sự muốn rửa tay gác kiếm, sống một cuộc đời bình yên?
Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu anh ta dám làm chuyện có lỗi với Nasha, Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ khiến anh ta phải trả một cái giá mà anh ta không bao giờ gánh nổi!
Sau một thời gian dài quảng cáo, tuyên truyền rầm rộ, buổi hòa nhạc khai mạc này đã nhận được sự chú ý chưa từng có, để giành được một đài phát sóng trực tiếp tốt, vô số phương tiện truyền thông đã đấu nhau sứt đầu mẻ trán.
“Làm cái gì vậy, lớn đùng như vậy rồi, quân tử động khẩu không động thủ, cái điều này mà cũng không biết à, ai dám gây chuyện tôi ném ra ngoài luôn đấy!”
Hoàng Thử Lang hai tay chống nạnh hét lên một cách oai vệ trước những bên phương tiện truyền thông đang nhao nhao hết cả lên.
Hắn là người phụ trách an ninh của buổi hòa nhạc khai mạc, người thuê hắn hóa ra là Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc cho rằng buổi hòa nhạc khai mạc rất quan trọng, vấn đề an toàn không thể có một sơ sót nhỏ nhất nào, phải có người nặng ký kiểm soát địa điểm.
Sau khi suy nghĩ, Hạ Huyền Trúc đã thử gửi tin nhắn Zalo cho Hoàng Thử Lang, với ngôn từ và giọng điệu chân thành, hứa rằng Hoàng Thử Lang có thể ra một cái giá, miễn là có thể chấp nhận được trong phạm vi hợp lý.
Khi tin nhắn này được gửi đi, trong lòng Hạ Huyền Trúc có chút bất an, dù sao thì Hoàng Thử Lang cũng là đại ca số một trong thế giới ngầm Giang Bắc, giờ lại bảo người ta làm đội trưởng đội bảo vệ, liệu có khiến đối phương tức giận không nhỉ?
Tuy nhiên, thái độ của Hoàng Thử Lang lại nằm ngoài dự đoán của Hạ Huyền Trúc, trong vòng năm giây sau khi tin nhắn này được gửi đi, Hoàng Thử Lang đã gọi điện tới.
“Sếp Hạ, đừng lo, chuyện này cứ để cho tôi lo. Chỗ khác thì không dám nói nhưng chỉ cần là địa bàn của tôi trên đất Giang Bắc này, một con ruồi cũng không dám bay vào”.
“Về khoản thù lao mà chị vừa nói tới, chị quả là coi thường tôi rồi. Từ nhỏ đến giờ tôi là luôn người nghĩa khí, vì bạn bè mà xả thân, đây chỉ là chuyện nhỏ, đừng nói đến tiền nữa, nghe nó kì”.
Thế là Hoàng Thử Lang đã dẫn theo một đám lâu la, trở thành người phụ trách an ninh của buổi hòa nhạc khai mạc.
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không biết rõ điều này, khi nhìn thấy Hoàng Thử Lang đeo gậy cùng bộ đàm nơi eo ở hội trường, anh mới cười trừ.
“Lão Hoàng, uy phong thật đấy!”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đi về phía Hoàng Thử Lang, hắn vẫn ăn mặc theo phong cách áo ba lỗ đỏ, quần tây đen và giày du lịch màu trắng.
Điều khác biệt là hôm nay có thêm cây gậy và một bộ đàm trên eo, trên đầu đội một chiếc mũ bảo vệ màu xanh nhạt, trông thật buồn cười và hài hước.
“Cậu.. Diệp, cậu đến rồi”.
Hoàng Thử Lang vốn dĩ muốn gọi Diệp Vĩnh Khang là anh Diệp như thường lệ, nhưng vừa mới mở miệng, liếc mắt sang bên một cái, sau đó lập tức đổi thành cậu Diệp.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Thiên Diệp Nhi cũng đang phối hợp giữ gìn trật tự hội trường, lại nhìn ra vẻ quan tâm của Hoàng Thử Lang, trong lòng lập tức hiểu ra.