Chương
“Hơn nữa, cho dù là một cách ngu xuẩn không có hiệu quả vì vẫn tốt hơn là khoanh tay chờ chết, nếu đã xác định là sẽ chết, tại sao không coi như là một cơ hội cứu vãn một lần?”
Sau khi nghe giải thích xong, mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt ai nấy đều xoẹt qua một tia sáng.
Mặc dù ý kiến này của Trần Tiểu Túy có vẻ đột ngột nhưng khi nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý.
Xét về danh tiếng và tầm ảnh hướng, nghe đồn ở Giang Bắc, Trần Tiểu Túy được coi là nữ thần của phái nam, người phụ nữ kỳ diệu của giới kinh doanh, là thần tượng của không ít cô gái.
Ít nhất thì ở Giang Bắc, giữa danh giới của ba điểm này, sức ảnh hưởng của Trần Tiểu Túy chắc chắn không thua kém Triệu Nhã Lan.
Hơn nữa đúng như những gì cô ấy nói, chuyện đã đến nước này rồi, thử một lần thì có sao?
“Vợ à, để Tiểu Túy thử đi!”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói: “Dù sao cũng là chém đầu, chém một nhát hay chém hai nhát cũng không khác gì, nếu như thử nói không chừng lại có thể xuất hiện một chút kỳ tích!”
Ánh mắt của những người khác đồng thời đặt vào người Hạ Huyền Trúc, mặc dù không nói gì, nhưng ý tứ trong ánh mắt của họ hoàn toàn đồng nhất với lời nói của Diệp Vĩnh Khang.
Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu, nhìn mọi người rồi nhìn Trần Tiểu Túy, sau ba giây, cô đưa ra quyết định một cách dứt khoát: “Làm như vậy đi, cô Trần, vất vả cho cô rồi!”
“Tất cả các phòng ban lập tức hoạt động, ánh sáng, âm thanh, biên đạo, thợ trang điểm, toàn bộ vào việc cho tôi!”
Quách Thụy Hoa lập tức lao vào hậu đài, giơ cao hai tay ra lệnh.
Cùng lúc đó, Trần Tiểu Túy cũng nhanh chóng chọn một cái váy đen dạ hội đen lệch vai, sau đó thợ trang điểm make up cho cô ấy một lớp nền đơn giản để lên sân khấu.
Đếm ngược trên màn hình lớn ở bên ngoài sân khấu đã chính thức bắt đầu.
Hàng chục nghìn người hâm mộ có mặt hò hét đến khản cổ, không khí của buổi biểu diễn được đẩy lên cao trào.
Trần Tiểu Túy đứng trước gương, thở dài một hơi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, sau đó cầm lấy micro, kiên quyết đi về phía lối dẫn tới sân khấu.
“Tiểu Túy”.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói của Diệp Vĩnh Khang.
Trần Tiểu Túy quay đầu lại.
Diệp Vĩnh Khang nhướng mày nói: “Em chắc chắn chứ?”
Trần Tiểu Túy không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với Diệp Vĩnh Khang rồi quay đầu, dứt khoát bước vào lối dẫn lên sân khấu.
“Xin mọi người hãy bình tĩnh”.
Trần Tiểu Túy mỉm cười nói với những thanh niên trẻ tuổi đang làm ầm ĩ dưới sân khấu: “Anh chàng đẹp trai này, vừa nãy cậu nói chúng tôi lừa đảo, xin hỏi cậu có căn cứ gì không?”
Nhân viên bên cạnh vội vàng đưa một chiếc micro tới.
Người thanh niên đó cầm lấy micro, không dám to tiếng với Trần Tiểu Túy, dùng giọng điệu bất mãn nói: “Chị Tiểu Túy, chị là hình tượng của Giang Bắc chúng ta, đồng thời cũng là đệ nhất nữ thần của Giang Bắc, tôi vô cùng tôn trọng cũng như ngưỡng mộ chị”.
“Nhưng chị không thể hợp lực với ban tổ chức để lừa chúng tôi được, facebook chính thức của Lưu Tử Phong vừa rồi đã nói rất rõ ràng, anh ấy rõ là đã chấm dứt hợp đồng với ban tổ chức ba ngày trước, tại sao lại cố tình không cho chúng tôi biết, chẳng phải muốn lừa chúng tôi sao?”