Chương
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, chỉ vào khoảng đất trống dưới chân: “Đây chính là nơi hung thủ bóp cò súng”.
Lý Thanh Từ ngơ ngác.
“Diệp Vĩnh Khang, nếu như anh không hiểu hay là không muốn nói, tôi không miễn cưỡng nữa, nhưng tôi không có thời gian để đùa với anh!”
Sắc mặt Lý Thanh Từ bỗng trở nên u ám.
“Tôi không hề đùa cô, tôi chắc chắn % rằng hung thủ đứng ở đây để bóp cò”.
Diệp Vĩnh Khang quay người nhìn Lý Thanh Từ.
“Thế nhưng…”
Lý Thanh Từ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Diệp Vĩnh Khang, không hề giống với dáng vẻ đang nói đùa, hoài nghi nói: “Nơi này cách nạn nhân ít nhất cũng phải ba nghìn năm trăm mét, từ khoảng cách xa như vậy mà có thể bắn trúng đầu của một người, điều này căn bản không có khả năng”.
“Hơn nữa, ban nãy tôi cũng đã nói với anh rồi, viên đạn đó xuyên qua đầu nạn nhân theo hướng ngang, mà nơi này…”
Lý Thanh Từ không thôi nghi hoặc, mặc dù biểu cảm của Diệp Vĩnh Khang rất nghiêm túc, thế nhưng cô ấy vẫn không có cách nào tin nổi hung thủ lại nổ súng ở nơi này.
“Cô quay người lại đi”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng.
“Anh lại muốn làm gì?”
Lý Thanh Từ đột nhiên có cảm giác bản thân không theo kịp tư duy của đối phương.
“Cô không quay người lại thì cũng được thôi, dù sao tôi cũng chẳng ngại có người đứng bên cạnh xem tôi đi tiểu”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa giơ tay kéo khoá quần xuống.
“Anh đúng là tên lưu manh!”
Lý Thanh Từ vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng quay người lại, nghe thấy tiếng nước róc rách phía sau, trong lòng thầm nghĩ sao người này lại không có tí văn minh nào như vậy!
“Cô có mang theo son không?”
Diệp Vĩnh Khang kéo khoá quần lên rồi hỏi Lý Thanh Từ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lý Thanh Từ cảm thấy sắp không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi.
“Đợi lát nữa cô sẽ biết ngay thôi, đưa son đây tôi dùng một lát”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay ra.
“Anh…”
Lý Thanh Từ sắp phát điên, trong lòng nghĩ rốt cuộc hôm nay dây thần kinh nào của mình bị chập mà cứ phải nổi điên với cái tên này.
Thế nhưng cô ấy vẫn rút ra một thỏi son từ trong túi rồi đưa cho Diệp Vĩnh Khang.
“Ừ, Dior à, thế thì được, nếu mà là Armani hay Saint Laurent thì phải chạy xuống dưới một chuyến rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhận lấy rồi liếc mắt nhìn thỏi son, sau đó hài lòng gật đầu.
“Không ngờ anh cũng khá am hiểu về mấy cái này đấy, anh lấy son của tôi làm gì… Này, anh làm cái gì thế?”