Chương
Mọi người đều sững sờ cùng nhìn về phía Tiêu Chấn.
Nhưng lại phát hiện vẻ mặt của Tiêu Chấn còn kích động hơn, hai con ngươi trợn trừng lên như muốn lồi ra ngoài, trên cổ và trán nổi gân xanh.
“Mày… Mày đã từng dùng khẩu súng này rồi à?”
Hồi lâu Tiêu Chấn mới thốt được ra một câu như vậy.
Nhưng khi vừa nói ra câu này, ngay cả bản thân ông ta cũng cảm thấy nực cười.
Bởi vì mấy tháng trước khẩu bắn tỉa có độ chính xác cao này là do chính ông ta đích thân mang về từ kho vũ khí, đừng nói người ngoài, ngay cả trong đội tuần tra đặc biệt cũng không có quá ba người sử dụng khẩu súng này.
“Ông nói xem?”
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng.
“Vậy … vậy tại sao cậu lại …”
Tiêu Chấn thậm chí còn bắt đầu trở nên cà lăm.
Các thông số mà Diệp Vĩnh Khang đề cập vừa rồi hoàn toàn không phải những con số bờ hơ, mỗi phần dữ liệu đều là một kết luận mà họ phải dày công làm thực tế mới có được.
Để đưa ra những kết luận này, họ đã tiến hành ít nhất năm trăm thí nghiệm và một số lượng lớn các phép tính phức tạp.
Tuy nhiên, người đàn ông này chỉ bắn đại một phát súng mà đã có thể đưa ra những tham số chính xác như vậy!
Thật không thể tin được!
“Đừng trừng mắt nữa, trừng nữa con ngươi rơi ra bây giờ”.
Diệp Vĩnh Khang cân súng trong tay, ranh mãnh nói: “Tôi đã nói rồi, ông không làm được không có nghĩa là người khác không làm được”.
Sắc mặt Tiêu Chấn lúc trắng lúc xanh, nhưng lần này ông ta không tức giận, chỉ với chiêu vừa rồi, người ta tuyệt đối có tư cách để nói ra điều này.
“A…anh Diệp, xin hỏi anh lấy nhiều đạn thế làm gì vậy?”
Giọng điệu của Tiêu Chấn lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ giễu cợt và coi thường trước đây, mà thay vào đó là sự tôn trọng.
Là đội trưởng của đội tuần tra đặc biệt, bình thường ông ta có chút kiêu ngạo, ông ta ghét nhất là loại chỉ giỏi nói mồm, đến lúc quan trọng lại đơ ra.
Nhưng nếu đối mặt với một cao thủ thực sự, ông ta nhất định sẽ có một sự tôn trọng và một thái độ học hỏi.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Chấn, nhưng không hề tiếp lời đối phương, mà quay đầu nói với Lý Thanh Từ: “Mượn cô một thứ”.
“Thứ gì?”
Lý Thanh Từ khó hiểu, sau đó vội nói: “Tôi chỉ thừa một cây son thôi!”
Diệp Vĩnh Khang cười to: “Đừng lo, tôi không muốn son môi của cô mà muốn tóc của cô kìa”.
“Cái gì?”
“Tóc, của cô”.
“Ồ…”
Lý Thanh Từ bối rối không biết đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn là đưa tay dứt một sợi tóc đưa cho anh.