Chương
Wilson tức giận nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho các người, lập tức chuẩn bị máy bay cho tôi ra nước ngoài, liền, ngay và lập tức, nếu không tôi sẽ nổ súng!”
“Tôi nói này anh cứ nổi khùng lên như vậy làm gì, không phải vừa nãy nói rồi sao, là một sát thủ, anh nhất định phải có tâm lý vững vàng, bất kỳ cảm xúc nào cũng đều sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, sau đó đột nhiên nhìn thấy Tiêu Chấn móc một cuốn sổ tay ra bắt đầu ghi chép.
Điều này làm cho Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, thầm nghĩ đây thật sự là một đứa trẻ ngoan thích học hỏi, sát thủ ở trước mặt đang đe dọa tính mạng của con tin vậy mà vẫn còn có tâm trạng lấy giấy bút ra ghi chép?
“Vì vậy nên đại minh tinh Wilson à, anh cho rằng chuẩn bị một chiếc máy bay có thể sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào là một chuyện rất dễ dàng sao?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
Các cơ trên khuôn mặt Wilson khẽ co giật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì hãy chuẩn bị một chiếc trực thăng đổ đầy nhiên liệu và đặt ít nhất hai thùng dầu trên đó”.
“Ừm, cái này còn đáng tin hơn chút”.
Diệp Vĩnh Khang cười lãnh đạm: “Nhưng anh vẫn còn bỏ qua một điều, tính mạng của tôi so với tính mạng của đại minh tinh như anh hoàn toàn không đáng là bao”.
“Vậy anh có nghĩ rằng họ sẽ dùng một chiếc máy bay trực thăng để đổi lấy mạng sống của một người bình thường như tôi không?”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang cũng không cho đối phương thời gian phản ứng, tiếp tục nói: “Hai lựa chọn, thứ nhất, một phát bắn chết tôi, anh cũng sẽ xong đời”.
“Thứ hai, nói cho tôi biết khẩu súng bắn tỉa mà anh dùng để gây án được cất giấu ở đâu. Đổi một chiếc trực thăng, như vậy anh vẫn có thể tiếp tục bắt giữ tôi làm con tin, cùng anh chạy thoát thân, bọn họ cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của cấp trên, một mũi tên trúng hai đích, anh thấy vậy tốt biết bao?”
Sắc mặt của Wilson đanh lại, lúc này lớp phòng bị trong lòng anh ta đã hoàn toàn bị Diệp Vĩnh Khang phá vỡ rồi, trầm mặc một lúc, nghiến răng nói: “Súng được giấu dưỡi khe máy lạnh ở chỗ ăn lẩu”.
Diệp Vĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Lý Thanh Từ: “Có chứng cứ rõ ràng rồi, có thể bắt người được rồi đấy”.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang nói ra lời này, tất cả mọi người ở hiện trường đều toát mồ hôi lạnh!
Cho dù là đang gài bẫy, có cần nói trắng ra như vậy không!
Súng vẫn còn đang dí vào đầu đấy!
Đương nhiên, trong số những người này, có một người là ngoại lệ.
Mặc dù trong lòng người này lúc này buồn hơn bất kỳ ai, nhưng cô ấy không lo lắng rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Người này chính là Nasha.
Ngay từ đầu cô ấy đã biết Diệp Vĩnh Khang cố ý để mình bị Wilson trấn áp, cũng biết rằng mục đích anh là như vậy chẳng qua là muốn gài bẫy Wilson mà thôi.
Bởi vì đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần, làm sao có thể dễ dàng bị người khác khống chế được?
“Anh dám lừa tôi!”
Wilson gầm lên một tiếng, sắc mặt gớm ghiếc, ngón trỏ bóp cò một cách dữ dội!