Chương
Trái tim của mọi người đều thắt chặt lại, còn Lý Thanh Từ đột nhiên cảm thấy sức lực bị rút cạn kiệt một cách kỳ lạ.
“Vĩnh Khang!”
“Thầy!”
Lý Thanh Từ và Tiêu Chấn đồng thời hét lên theo bản năng.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại một lần nữa khiến tất cả mọi người phải chết lặng!
Ngay khi Wilson chuẩn bị bóp cò, Diệp Vĩnh Khang bất ngờ ra đòn cùi chỏ nhanh như chớp, đập mạnh vào gân dưới xương sườn của đối thủ.
Wilson chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại, ngón tay lập tức không thể dùng sức được nữa, Diệp Vĩnh Khang xoay người lại, dùng sức kéo một cánh tay của anh ta, sau đó đẩy nhẹ một cái khiến cho Wilson ngã rạp xuống đất.
Toàn bộ quá trình chưa đến một giây.
Tiếu Chấn và Lý Thanh Từ vội vàng lao tới còng tay Wilson lại.
“Đợi đã!”
Nasha đột nhiên hét lên: “Tôi có thể nói với anh ấy vài lời không?”
“Xin lỗi, bây giờ nghi phạm không thể nói chuyện với ai!”
Lý Thanh Từ dứt khoát từ chối, theo các quy định liên quan, nghi phạm không được phép nói chuyện với bất kỳ ai ngoài những người xử lý vụ án và luật sư trong suốt thời gian từ khi bị bắt đến khi tuyên án cuối cùng.
“Cầu xin các cô đấy, tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi, cầu xin mọi người!”
Nasha bật khóc, quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt cầu xin.
Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Nasha, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy tim mình bị hàng nghìn chiếc kim đâm vào: “Để cô ấy nói đi!”
Diệp Vĩnh Khang hét lớn.
Đỗ Duy Minh sững sờ: “Anh Diệp, như vậy không tuân thủ quy định…”
“Lúc bảo tôi giúp đỡ thì có tuân thủ theo quy định không?”
Diệp Vĩnh Khang không biết tại sao, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút phiền muộn, cũng không biết rằng làm như vậy là đang giúp Nasha hay là hại cô ấy nữa.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất có thể khẳng định một sự thật, anh đã gián tiếp làm tổn thương trái tim Nasha một lần nữa.
Đỗ Duy Minh xoa nhẹ mu bàn tay, do dự một chút rồi giơ tay lên nói: “Chỉ có thời gian năm phút, không được phép nói chuyện liên quan đến vụ án”.
“Cám ơn!”
Nasha cảm kích nhìn Đỗ Duy Minh nói cám ơn, sau đó nước mắt lưng tròng nhìn Wilson, nói: “Wilson, anh hãy nói với em rằng mọi chuyện đều là giả đi, anh không phải là hung thủ giết người đúng không?”
“Xin lỗi, Nasha”.
Wilson khẽ cúi đầu xuống.
“Wilson, nhìn em này!”
Nasha khóc lóc hét lên: “Anh nói cho em biết vì sao lại làm như vậy, bây giờ anh có thiếu gì đâu, vì sao anh phải làm như vậy?”
“Nasha!”