Chương
Đối với Wilson, tin tức này gây sốc chẳng kém gì so với vừa rồi khi anh ta biết thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang.
Đồng thời anh ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, cách biệt giữa tổ chức Lam Diễm và Điện Long Thần vô cùng lớn, Điện Chủ Điện Long Thần nếu như muốn đối phó với thủ lĩnh của bọn họ thì chỉ là chuyện cỏn con như búng ngón tay mà thôi.
Nhưng tại sao lại phải dùng hạ độc, thủ đoạn vừa phiền phức vừa không đẹp mặt này làm gì?
“Con nhỏ đó không hiểu chuyện, nên phải dùng biện pháp thích hợp dạy cho một bài học ấy mà”.
Diệp Vĩnh Khang không muốn giải thích quá nhiều về chuyện này, chuyện của anh và Lam Lân nếu như kể rõ ra thì rất phức tạp.
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, nói chuyện chính đi”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào ngôi sao bảy cánh màu vàng đang nằm trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Tôi có lời nói trước, nếu như dám có nửa lời che giấu hay dối trá, tôi dám thề rằng, kết cục của anh còn bi thảm hơn cái chết vô số lần!”
Wilson không khỏi rùng mình một cái, anh ta biết rằng Điện Chủ Điện Long Thần nói chuyện tuyệt đối không hề khoa trương.
“Tôi không biết lý do vì sao Điện Chủ ngài lại có hứng thú với ngôi sao vàng bảy cánh này như vậy, tôi cũng không có tư cách hỏi nhiều”.
“Nhưng tôi muốn nói rằng, Điện Chủ ngài có thể phải thất vọng rồi. Bởi vì bản thân tôi không hề biết ý nghĩa của ngôi sao bảy cánh màu vàng này”.
Wilson thấy sắc mặt Diệp Vĩnh Khang dần dần ngưng tụ lại liền vội vàng giải thích: “Điện Chủ, những gì tôi nói đều là thật, tôi không dám nói dối trước mặt ngài!”
“Khoảng mười hai năm trước, lúc đó tôi vẫn còn là một thằng nhóc, tuy rằng đã là thành viên của tổ chức Lam Diễm, nhưng thủ lĩnh của tổ chức Lam Diễm lúc đó không phải là Lam Lân”.
“Năm đó địa bàn của chúng tôi ở gần bờ biển. Một đêm khi tôi đang tuần tra dọc theo bờ biển, đột nhiên nhìn thấy hai thứ gì đó nổi trên mặt biển”.
“Tôi dùng đèn pin để soi, phát hiện ra là một nam một nữ”.
“Khi đó họ chưa chết, nhưng đã cạn kiệt sức lực, họ dựa vào chút sức lực cuối cùng của mình bám vào tấm gỗ trôi dạt tới đây’.
“Theo quy định, nếu người ngoài xông vào lãnh thổ của chúng tôi bằng bất cứ cách nào, tôi phải giết chết ngay lập tức, hơn nữa bắt buộc phải làm như vậy”.
“Nhưng khi tôi đang kéo cò súng, người đàn ông đột nhiên dùng hết sức để ném một thứ gì đó về phía tôi”.
“Tôi bị thứ đó ném mạnh vào, ngã rạp xuống đất, khi nhìn kỹ phát hiện ra là một chiếc huy hiệu có hoa văn hình ngôi sao bảy cánh màu vàng, chính là chiếc huy hiệu trên tay ngài đấy”.
“Không thể tưởng tượng được, một chiếc huy hiệu với kết cấu nhẹ như thế mà trong tay người đó lại có thể phát ra lực mạnh như vậy”.
“Hơn nữa còn trong tình trạng người đàn ông đó gần như đã hoàn toàn kiệt sức”.
“Tôi nằm trên mặt đất, hoàn toàn không thể cử động được, lúc đó tôi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị dịch chuyển”.
“Người đàn ông và người phụ nữ đó cố gắng leo lên bờ, người đàn ông rút một con dao găm từ thắt lưng của tôi, định kết thúc sinh mạng của tôi”.
“Nhưng không biết người phụ nữ ấy đã nói gì với người đàn ông, sau đó người đàn ông mới vất con dao găm sang một bên”.