Chương
“Khi tình trạng thể chất của tôi khôi phục lại được một chút, thể lực của hai người đó đã hồi phục kha khá”.
“Khi đó người phụ nữ ấy nói với tôi, bảo tôi cung cấp cho bọn họ một nơi an toàn”.
“Chỉ cần ở lại ba ngày là được, nếu như tôi sẵn sàng giúp đỡ, đến khi bọn họ rời đi nhất định sẽ có một món quà lớn để đáp lễ”.
“Khi đó tôi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý, không phải vì tôi sợ bọn họ sẽ giết tôi, mà là khi người phụ nữ đó nói chuyện với tôi, giọng cô ấy vô cùng dịu dàng và ấm áp”.
“Tôi luôn cho rằng họ nhất định là người tốt, hơn nữa cho họ một nơi an toàn ở lại vài ngày cũng không phải chuyện khó nhằn gì, sau đó tôi liền làm như vậy”.
“Liên tục ba ngày, nhân lúc đi tuần tôi đều mang nước và thức ăn cho họ”.
“Sau ba ngày, sức khỏe của hai người họ đã khôi phục hoàn toàn”.
“Khi họ chia tay tôi, họ đã không thất hứa, thật sự đã tặng tôi một món quà lớn”.
“Món quà này là tập hợp các kỹ năng bắn súng vô cùng điêu luyện, người đàn ông đó đã nói với tôi một số lý thuyết, sau đó còn đích thân thực hành cho tôi xem”.
“Có thể do bản thân tôi cũng có chút thiên phú, sau khi hai người họ rời đi, mỗi ngày tôi đều tập luyện kỹ năng mà người đàn ông đó đã dạy tôi một cách chăm chỉ”.
“Một năm sau, tôi dựa vào bộ kỹ năng bắn súng điêu luyện đó, từ một kẻ tạm bợ, một bước trở thành nhân vật trung tâm cấp lãnh đạo trẻ tuổi nhất trong lịch sử của tổ chức Lam Diễm”.
“Kể từ đó, không ai bắt nạt tôi nữa, cũng không có ai dám khinh thường tôi nữa, tôi muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, vận mệnh của tôi đã xảy ra một sự thay đổi vô cùng lớn”.
“Vì vậy tôi luôn biết ơn người đàn ông và người phụ nữ đó, cũng luôn coi họ là ân nhân cả đời này của mình”.
“Những năm qua tôi đã cố gắng tìm kiếm tung tích của họ, nhưng họ dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, không có chút manh mối nào cả”.
“Thứ duy nhất để lại chính là huy hiệu có in hoa văn ngôi sao bảy cánh kỳ lạ này, là kỷ vật duy nhất lúc đó”.
“Thưa Điện Chủ, đây là tất cả những thứ liên quan đến chiếc huy hiệu in hình ngôi sao bảy cánh này, không hề có nửa lời dối trá, càng không có nửa câu lấp liếm, xin Điện Chủ hãy tin tôi!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt của Wilson, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Đôi nam nữ đó khoảng bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?”
Wilson nghĩ một chút, nói: “Khi đó hai người họ khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một cặp vợ chồng”.
“Người đàn ông cao lớn nho nhã, người phụ nữ dịu dàng đoan trang. Tướng mạo cũng không có gì đặc biệt, nhưng cách nói chuyện và cử chỉ của cả hai đều đặc biệt tao nhã, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng”.
“Đúng rồi, trên vai trái của người đàn ông có một vết sẹo khoảng một centimet, trông giống như bị bỏng”.
“Người phụ nữ có một nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng, khi cười mang lại cho người khác cảm giác vô cùng dịu dàng… Ngài Điện Chủ, ngài sao vậy?”
Wilson nói được một nửa, đột nhiên phát hiện ra sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang rất khác thường, các cơ mặt đều đang co lại, vai khẽ run run.
Hốc mắt hơi đỏ lên, trong mắt hiện lên một tia rất kỳ quái, giống như u buồn, cũng giống như kích động và hưng phấn.
“Wilson, đứng dậy trước đi, khi đó họ có nói với anh là sẽ đi đâu không?”