Chương
“Tôi nhìn một người rất chuẩn, chẳng hạn như tôi chỉ cần liếc mắt thì có thể nhìn ra cậu có tài năng hơn người, cậu thừa nhận điều này chứ”.
Mê Long gật mạnh: “Mắt nhìn của anh Phong tốt quá, tôi trước giờ chưa từng gặp ai như thế, nếu xét về bản lĩnh quan sát người khác, anh Phong thứ hai không ai dám nhận đứng thứ nhất”.
Tần Phong gật đầu nghiêm túc nói: “Sau này cậu cách xa người phụ nữ lúc nãy một chút, cô ta là sao chổi, ai đến gần cô ta thì người đó sẽ xui xẻo”.
“Thấy cô ta thì cậu cách xa ra, đừng nói chuyện với cô ta, hơn nữa cô ta nói gì cậu cũng đừng nghe”.
“Cậu nhất định phải nghe lời tôi, tà khí của người phụ nữ đó rất nặng, nếu cậu không nghe lời tôi, không chừng sẽ gặp tai họa đổ máu, nếu nghiêm trọng thì có thể mất mạng”.
“Ôi đệch, người phụ nữ này xui thế luôn á?”
Mê Long nuốt nước bọt nói: “Xem ra sau này tôi phải cách xa người phụ nữ đó mới được, thảo nào vừa rồi nói với cô ta một câu thôi, đến giờ mí mắt phải của tôi cứ giật liên tục”.
“Ừ, đây chính là sự lợi hại của tà khí đấy, lần này là giật mí mắt chứ lần sau tròng mắt cậu sẽ lòi ra ngoài đấy”.
Tần Phong nghiêm túc nói, dọa Mê Long gật đầu lia lịa, giơ tay ra đè lại mí mắt theo bản năng dường như đang xác nhận xem mắt mình còn ở trên mặt không.
Mọi người cứ như để chân trần tiếp tục chạy hết vòng này đến vòng khác trên thao trường rải đầy vật sắc nhọn.
Sử Nam Bắc cũng không có ý bảo họ dừng lại, chỉ cần có ai chạy thụt lùi cách cả đội trên ba mươi mét, dù có là nguyên nhân gì thì thứ đang đợi người đó chắc chắn là một viên đạn bắn tỉa được bắn ra từ chỗ tối.
Trong tình huống áp lực cao như vậy, mọi người đều ép buộc phải thể hiện tiềm năng của mình, cơn đau dưới bàn chân chẳng là gì so với cái chết cả.
Chạy đến vòng thứ mười, Sử Nam Bắc mới ra lệnh cho họ dừng lại.
Bàn chân của tất cả mọi người đều đã tê buốt, thậm chí không thể cảm nhận được cơn đau nữa.
Trên đường chạy đã có đến mười thi thể nằm đó, toàn bộ đều chết vì chạy thụt lùi với đội nên bị bắn chết.
Có thể ngửi được thoang thoảng mùi máu tanh nồng ở cả thao trường.
“Tốt lắm, chỉ loại mười sáu người, ít hơn dự tính của tôi đến mười người, xem ra đám rác rưởi các người cũng không phải vô dụng”.
Sử Nam Bắc ễnh bụng, vỗ vào lòng bàn tay, cười ha ha đi về phía bên này.
“Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người đến, tôi hành hạ mọi người như thế hình như cũng không lịch sự lắm”.
“Thế này nhé, tôi mời mọi người đi thoải mái tắm rửa ngâm mình, xem như tẩy trần cho mọi người”.
Nghe thấy có thể tắm, mọi người đều rất phấn khích, suýt nữa đã hò hét ngay tại chỗ.
Lúc này bất kể là tinh thần hay thể xác của họ đều đã bị giày vò đến cực hạn, nếu có thể thư thả tắm rửa thì đúng là một ngày thần tiên.
Thế nhưng khi Sử Nam Bắc nhìn vẻ mặt của mọi người, trong mắt lại lóe lên một tia thích thú, cười nói: “Đi thôi, dẫn mọi người đi xem phòng tắm, đảm bảo mọi người chưa từng nhìn thấy bao giờ”.