Chương
Với tư cách là cậu chủ của một gia tộc lớn, Phương Nhất Minh không những không chơi bời như những vị cậu chủ khác mà lại vô cùng chăm chỉ và có ý chí tiến thủ.
Thực ra, với thân phận của anh ta, cho dù không làm việc thì cũng có thể sống thoải mái mỗi ngày.
Nhưng anh ta lại không thích ngồi mát ăn bát vàng. Đầu tiên anh ta dùng tiền tiêu vặt của mình để đầu tư vào cổ phiếu cùng thị trường hàng hóa phát sinh rồi kiếm được khoản tiền đầu tiên, sau đó tập trung thị trường, đầu tư vào ngành công nghiệp thực phẩm.
Trong lần đấu thầu dự án khu sản nghiệp lần này, nếu anh ta vận dụng mối quan hệ gia tộc thì cũng không cần phải phiền phức đến vậy.
Nhưng anh ta lại không làm điều đó, trong suốt quá trình đấu thầu, anh ta không hề đề cập đến gia cảnh của mình.
Hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân để có được tư cách đầu tư.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng cảm phục trước những phẩm chất này của anh ta.
“Anh Diệp!”
Lúc Diệp Vĩnh Khang đến phòng bao riêng ở nhà hàng, Phương Nhất Minh đã đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi vào, anh ta lập tức đứng dậy chào hỏi.
Ngoài Phương Nhất Minh ra, trong phòng còn có một cô gái nhỏ nhắn.
“Anh Diệp”.
Cô gái cũng đứng dậy chào hỏi Diệp Vĩnh Khang một cách nhỏ nhẹ.
Nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Phương Nhất Minh cười nói: “Anh được đấy, tôi bảo anh đưa Phi Yến về An Dương một thời gian, vậy mà anh còn nhân tiện đem vợ về cho mẹ luôn rồi sao?”
“Nói đi, hai người thích nhau từ khi nào… À, không phải anh cậy ở địa bàn của mình rồi cưỡng ép Phi Yến làm gì rồi đấy chứ?”
Không, không, tôi và Phi Yến yêu đương tự do!”
Nghe vậy Phương Nhất Minh ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Sở Phi Yến ở bên cạnh che miệng cười khúc khích: “Anh Diệp, Nhất Minh đối xử với tôi rất tốt, chưa từng ép buộc tôi làm gì cả”.
“Ha ha, tôi đùa với hai người thôi”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên cười nói: “Hai người ở bên nhau trông rất xứng đôi, nào, cạn một ly trước, chúc hai người sau này hạnh phúc viên mãn!”
“Cảm ơn anh Diệp!”
Phương Nhất Minh và Sở Phi Yến cùng nâng cốc lên.
Diệp Vĩnh Khang từ đáy lòng vui mừng cho hai người, bọn họ ở bên nhau nói là trai tài gái sắc cũng không quá lời, hơn nữa sau này không cần lo lắng cho Sở Phi Yến nữa, xem như là gỡ được nút thắt trong lòng Diệp Vĩnh Khang.
Khi cả ba người đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại của Phương Nhất Minh bất ngờ đổ chuông.
“Hai người ăn trước đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại”.
Phương Nhất Minh liếc nhìn số điện thoại người gọi, sau đó mỉm cười chào hai người rồi vội vàng cầm điện thoại ra ngoài.
Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía cửa khẽ vuốt cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Phi Yến, gần đây có phải Nhất Minh gặp chuyện gì không?” Diệp Vĩnh Khang hỏi Sở Phi Yến.