Chương
Bên trong trang viên vô cùng xa hoa này có đủ các loại châu báu hiếm có, thư hoạ cổ xưa và cả hoàng kim phỉ thuý.
Thế nhưng bên trong lại thiếu đi duy nhất một thứ mà với rất nhiều người thì buộc phải có.
Phụ nữ.
Bên trong một trang viên xa hoa giống như vậy, nếu như không có người đẹp tô điểm thì giống như đồ ăn không có muối nhạt nhẽo vô vị.
Thế nhưng đối với chủ nhân của trang viên này mà nói thì không phải như vậy, bởi vì mặc dù nơi này không có phụ nữ đẹp nhưng lại có một đám đàn ông đẹp trai.
Phòng khách trang viên.
Một người đàn ông trung niên với dáng người vạm vỡ, gương mặt xấu xí, có mái tóc màu nâu rối bù đang vừa uống rượu vừa phá lên cười ha ha.
Lúc ông ta cười, mái tóc màu nâu rối bù trên đầu cũng khẽ rung động theo, từ xa nhìn lại thì sống y như một con sư tử thành tinh.
“Bên trái, bên phải, bên phải, bên trái…”
Sư Tử Hà Đông cầm một cái chân gà trong tay, cười ha ha chỉ trái chỉ phải.
Trước bàn có một đám đàn ông đẹp trai cởi trần đang quỳ dưới đất, ai ai trong số họ mặt cũng bừng bừng phấn khích, dùng ánh mắt ngập tràn khát khao nhìn theo cái chân gà đang lắc lư trái phải trong tay Sư Tử Hà Đông.
“Bên phải!”
Say khi Sư Tử Hà Đông lắc lư một hồi thì đột nhiên ném chiếc chân gà về phía bên phải.
Một đám đàn ông tuấn tú giống như bầy kiến nhanh chóng dùng bốn chân lao về phía chiếc chân gà vừa rớt đất.
“Tôi giành được, tôi giành được, Sư Gia, tôi giành được rồi!”
Một chàng trai trẻ tuổi da thịt trắng nõn, mặt trang điểm nhẹ cầm chiếc chân gà trong tay giống như đang vẫy vẫy lá cờ chiến thắng: “Sư Gia, tôi giành được rồi!”
Sư Tử Hà Đông cười ha hả nói: “Tốt tốt tốt, thưởng, thưởng lớn, cậu tuỳ ý chọn một chiếc xe ở trong kho xe của tôi đi”.
“Cảm ơn Sư Gia, cảm ơn Sư Gia!”
Chàng trai trẻ tuổi cảm kích rơi nước mắt, đúng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên giơ ra cướp lấy cái chân gà, sau đó có một giọng nói vang lên: “Cậu chơi xấu, ban nãy rõ ràng là tôi chạm vào chân gà trước”.
“Sư Gia, cậu ta chơi xấu, ban nãy là tôi tranh được trước”.
Người lên tiếng là một cậu trai bao trẻ tuổi khác, cũng trang điểm nhẹ như vậy.
“Cậu mới chơi xấu ý, rõ ràng là tôi tranh được trước, cậu còn không mau đưa cho tôi!”
“Không đưa, là do cậu chơi xấu!”
Hai người bắt đầu tranh cướp nhau, sau đó đánh lộn túi bụi trên mặt đất, không cẩn thận động vào cái tủ bên cạnh, choang một tiếng, hai bình sứ hoa xanh bên trên rơi xuống vỡ nát.
Hai cậu thanh niên trẻ lập tức sợ tới ngây người: “Sư Gia, xin lỗi Sư Gia, tôi không cố ý!”
Trên mặt Sư Tử Hà Đông vẫn là nụ cười bình thản, chỉ là trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo độc địa: “Ừ, tôi biết mấy người không có cố ý”.
“Thế nhưng đã đánh vỡ bình hoa thì vẫn phải gánh chịu hậu quả”.
Hai người quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, xin Sư Gia trừng phạt”.