Chương
Tiểu Mai nhanh chóng cong khuỷu tay, hất lên, đánh mạnh vào cổ tay Hoàng Thử Lang, mảnh thủy tinh trong tay Hoàng Thử Lang lập tức bị đánh bật ra ngoài.
Hoàng Thử Lang lập tức biến sắc, hắn không ngờ trên đời này lại có người bị trúng đòn ở cổ rồi mà vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy.
Vào lúc này, Hoàng Thử Lang nhanh chóng đưa ra một quyết định đòi hỏi rất nhiều quyết tâm!
Cả người hắn đột nhiên lao tới, ôm lấy chiếc eo thon của Tiểu Mai, sau đó co chân quấn lấy đối phương.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Quách Thụy Hoa phản ứng lại, nhanh chóng cầm ghế định nện xuống, nhưng lại nghe thấy Hoàng Thử Lang kêu to: “Chạy nhanh đi báo cho anh Diệp đi!”
“Lão Hoàng…”
“Đệch, nhanh lên, đừng chần chờ nữa, ông đây sắp không chịu được nữa rồi!”
Hoàng Thử Lang hét lớn.
Quách Thụy Hoa nghiến răng, đỏ mắt nhanh chóng xoay người lao thẳng về phía cửa.
Diệp Vĩnh Khang lúc đó đang ở cùng Tần Hạc ở Biên Nam, mấy ngày nay anh thật sự rất rảnh, cho nên khi không có việc gì sẽ tìm Tần Hạc uống rượu.
Diệp Vĩnh Khang cũng rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Quách Thụy Hoa.
“Thật hay giả vậy!”
Diệp Vĩnh Khang cau mày nói: “Gửi vị trí qua đây, tôi sẽ đến ngay!”
Nói xong anh vội vàng cầm chìa khóa xe đi về phía bãi đậu xe.
“Anh Diệp, có chuyện gì vậy?”
Tần Hạc vội vàng đi theo, Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của anh ta đã vang lên, là tin nhắn báo cáo về tình hình của Hoàng Thử Lang.
Mặc dù Hoàng Thử Lang được coi là đại ca số một ở giang hồ ngầm Giang Bắc trong mắt thế giới bên ngoài, nhưng thật ra lại là đàn em của Tần Hạc, khi hắn xảy ra chuyện đương nhiên sẽ có người thông báo cho Tần Hạc.
“Mẹ kiếp, kẻ nào gan cùng mình vậy!”
Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng thường xuyên quát mắng Hoàng Thử Lang, cũng rất chán ghét bộ dáng cùng hành động ra vẻ của Hoàng Thử Lang.
Nhưng trong lòng Tần Hạc đã coi Hoàng Thử Lang như người anh em của mình, cũng biết Hoàng Thử Lang là người sống tình cảm và nghĩa khí, nếu cần thiết, anh ta tin rằng Hoàng Thử Lang có thể liều mình cứu mạng anh ta bất cứ lúc nào.
Khi cả hai chạy đến biệt thự của Hoàng Thử Lang, tầng trong tầng ngoài đã được bao quanh bởi đàn em của Hoàng Thử Lang.
“Anh Tần!”
Vành mắt đỏ hoe, mấy đàn em khi thấy Tần Hạc xuống xe vội lao tới: “Anh Tần, anh Hoàng xảy ra chuyện rồi, anh nhất định phải cứu anh ấy!”
“Làm ơn, anh Tần, chúng em quỳ xin anh!”
Hơn chục người anh em gan lì của Hoàng Thử Lang quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng.
“Đậu má, đứng dậy đi, Hoàng Thử Lang cũng là anh em của tôi mà!”
Tần Hạc lúc này cũng không nghĩ được nhiều, vội vàng bước vào biệt thự.