Chương
“Triệu Đại Lực, anh làm gì vậy, úng não à?”
Lâm Tĩnh không nhận ra chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo, chỉ thấy Triệu Đại Lực lại đang giở trò.
“Anh không điên, chỉ là anh đang đắm chìm vào tình yêu sâu đậm!”
Triệu Đại Lực lắc đầu nhẹ, sau đó cúi người mở vali trên mặt đất ra, lúc này những người xem đều kinh ngạc trợn mắt ngoác mồm!
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy có chút sững sờ.
Trong chiếc vali đó, hóa ra lại chứa đầy những viên gạch vàng được xếp hết sức gọn gàng!
Triệu Đại Lực quỳ một gối xuống, hai tay cầm chiếc vali bằng gạch vàng lên, nhìn Lâm Tĩnh nói: “Tĩnh Tĩnh, anh từ nhỏ đã yêu em rồi”.
“Mỗi ngày anh đều nghĩ tới em, đặc biệt là chuyện kia, cho nên bây giờ anh chính thức thông báo, muốn kết hôn với em!”
“Cái vali gạch vàng này là công sức của anh, từng chút một, lấy từ chỗ bố anh”.
“Lâm Tĩnh, gả cho anh đi!”
Xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều vô cùng bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt.
Cầu hôn không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cầu hôn bằng một chiếc vali lớn đựng đầy gạch vàng thì quả là xưa nay chưa từng có!
“Triệu Đại Lực, anh điên rồi sao, mau đứng dậy, đừng có ở đây mà mất mặt ra nữa!”
Lâm Tĩnh tức giận giậm chân.
“Anh không quan tâm, nếu hôm nay em không đồng ý với anh, anh sẽ không đứng dậy, Tĩnh Tĩnh, anh thật lòng với em, gả cho anh!”
Triệu Đại Lực cứ dây dưa không dứt, còn lớn tiếng với những người bên cạnh: “Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Sau đó, đám đông mới phản ứng, rồi đồng thanh hô to: “Cưới anh ấy, cưới anh ấy, cưới anh ấy!”.
“Tĩnh Tĩnh, anh với em là thật lòng, gả cho anh được không?”
Vẻ mặt Triệu Đại Lực thành khẩn.
Mặt mày Lâm Tĩnh xanh mét, tức giận nói với Triệu Đại Lực: “Triệu Đại Lực, để tôi nói thật với anh, tôi không thích anh, càng không có chuyện sẽ gả cho anh đâu, hôm nay anh muốn quỳ ở đây bao lâu thì quỳ!”
“Nhưng hôm nay tôi nói cho anh biết, sau này đừng liên lạc với tôi nữa, cứ coi như chưa từng biết nhau đi!”
Lâm Tĩnh nói những lời này rất kiến quyết, khiến bầu không khí xung quanh đột nhiên khó xử.
Nói xong, Lâm Tĩnh liền chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút!”
Vẻ mặt Triệu Đại Lực mất đi vẻ chân thành ban nãy.
“Em cho rằng, Triệu Đại Lực anh không xứng với em sao?”
Triệu Đại Lực lộ ra vẻ thất vọng hiếm thấy.
Lâm Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải xứng hay không xứng, mà anh không phải gu tôi”.
“Vậy thì gu em như nào?” Triệu Đại Lực ngẩng đầu hỏi.